Chúng như một đợt sóng trào đổ về hai bên, để lộ một con đường nhỏ cho người đi qua một mình.
Tống Vũ Sênh bằng trực giác cảm giác được ở sâu trong có thứ gì đó đang kêu gọi mình, cũng không có gì nguy hiểm, thậm chí còn lộ ra chút thiện ý, đó tuyệt đối không phải thây ma có thể có.
Cô cất bước đi thẳng về phía trước không chút do dự.
Dưới chân cô là một mảnh hư vô, nhưng mỗi bước cô đi đều là nền đất vững chắc, khi cô tiến về phía trước, ánh sáng trắng ở cuối con đường dần dần phát sáng lên.
Ánh sáng trắng ngày càng chói mắt, chói mắt đến mức võng mạc của cô gần như bị đốt cháy.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây