Tào Tĩnh Vân bị đống vật tư ở trước mặt làm cho đờ cả người, bà ấy nói: “Nhiều… … nhiều vật tư như này… … chỗ này phải tốn bao nhiêu tiền đây?
“Không nhiều đâu, chỗ vật tư này coi như là viện trợ của căn cứ đi. Tống Vũ Sênh không muốn nhắc đến giá cả của vật tư, cô chỉ nói ra suy nghĩ của mình, “Bà đã làm trong ngành y tế này cả đời rồi, nguồn viện trợ vật tư y tế quan trọng đến mức nào có lẽ bà còn rõ hơn tôi, bà cứ đưa ra điều kiện đi, chỉ cần đáp ứng được một trong những điều kiện ấy thì đều được chăm sóc y tế miễn phí.
“Phải rồi, Cô nói thêm: “Nhớ là ra điều kiện dễ một chút, bà không phải lo gì về số lượng vật tư, cứ cách tầm nửa tháng là tôi sẽ cũng cấp một đống như vậy.
Tào Tĩnh Vân làm ở bệnh viện Tuệ Tâm đã bao nhiêu năm nay, bà ấy tuyệt đối không đơn giản như các bác sĩ thông thường khác, ngoài làm bác sĩ ra, bà ấy cũng là một người làm kinh doanh.
Mà với tư cách là một người kinh doanh trong bệnh viện, nếu như quá lương thiện thì sẽ bị những bệnh nhân vô lương tâm đào khoét đến kiệt quệ, nhưng nếu không lương thiện thì bệnh viện chính là cái nhà máy bẫy tiền tốt nhất, và Tào Tĩnh Vân đã cân bằng rất tốt được hai mặt này.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây