Nhưng Cố Thần Lan không phải cô, anh biết có bản thân với chút vật tư đó không chịu được lâu, cũng biết rõ vật tư của gia đình này sớm muộn gì cũng bị cướp đi, đơn giản là anh cướp hay là người khác cướp mà thôi, tất cả người bình thường đi cướp vật tư đều thuyết phục bản thân như thế.
A cướp hay B cướp, đối với ông chủ mà nói thì không có gì khác cả, nhưng với A và B thì có. A không đi đến bước kia là vì anh ra lựa chọn bảo vệ ranh giới, mà B thì đi đến bước kia, là vì sinh tồn mà vứt bỏ đạo đức.
Đến ngày tận thế, hai người A, B đều có đạo lý, khó phân biệt đúng sai, nhưng chắc chắn có cao thấp. Nếu như đạo đức không phải khó giữ vững như vậy thì cũng không đến nỗi bị thổi phồng ca tụng thành tấm gương.
Cố Thần Lan đứng thật có hơi ngốc, nhưng mà lúc này ánh sáng trên người anh thực sự loá mắt.
Nếu đã không đi, đứng ngây ngốc ở đây cũng chỉ lãng phí thời gian, cô giơ tay lên chỉ vào quán mì Trần Ký ở đối diện, nói: “Vậy thì qua đó xem thử đi, mấy quán mì nhỏ như này cơ bản sẽ tích trữ chút mì.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây