Là Bạch Vân Vân đã nhẹ nhàng hôn cô một cái bằng đôi môi ướt nước mắt.
"Cảm ơn chị, chị Vũ Sênh." Nước mắt của Bạch Vân Vân vẫn chưa lau khô, trên mặt lại nở nụ cười rạng rỡ, "Cảm ơn chị đã không bỏ rơi em, cảm ơn chị đã luôn giúp đỡ em."
"Và." Cô ấy giơ giơ cuộn tranh trong tay, "cảm ơn món quà của chị, em rất rất rất thích!"
Dĩ nhiên, dù trong lòng cô ấy có chút buồn phiền, nhưng chút buồn đó cũng không làm thay đổi việc cô ấy trở lại với bản chất quen thuộc là Bạch Vân Vân.
Bạch Vân Vân vui vẻ ôm cuộn tranh vào, Tống Vũ Sênh cúi đầu đi theo sau cô ấy. Ban đầu cô không có suy nghĩ gì, cũng không có cảm giác gì, chỉ nghĩ rằng Bạch Vân Vân không khóc nữa là tốt rồi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây