Những đội viên còn lại vẫn đang hi hi ha ha đùa giỡn, dường như kẻ sắp chết không phải đồng đội của bọn họ.
Không có người để ý đến người đàn ông đầu trọc dần không hề kêu rên, động tác co quắp chậm rãi dừng lại, sau mấy nhịp thở, anh ta hoàn toàn bất động.
“Chết. Ryan có dị năng cắn nuốt đá thi thể người đàn ông đầu trọc, sau khi thấy anh ta tắt thở, anh ta có hơi tiếc hận nhún vai, nói: “Đáng tiếc, trên đời này thiếu một con người biết nói.
Đáng tiếc đồng đội vừa mới chết, anh ta treo khuôn mặt tươi cười lần nữa, cười nói với Ngân Điệp bên cạnh Tống Vũ Sênh: "Được rồi, khúc nhạc đệm nhỏ đã kết thúc, coi như đặc sắc, nhưng tính giải trí bình thường, không có vui cạnh tranh gì.
"Trước tận thế anh ta suýt chết trong tay mày, có điều trùng hợp nhặt được một cái mạng, không ngờ sau tận thế vẫn giao cái mạng này ra ngoài." Ryan sờ cằm, nói: "Tao thật không ngờ, mày thế mà có nhiều đồng đội như thế, có điều bọn nó.... Biết quá khứ của mày không?"
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây