“Chị Niệm Vân, chị có cân nhắc mang theo những người đó đến căn cứ khác? Tống Vũ Sênh hỏi.
"Không được." Cố Niệm Vân đã sớm nghĩ đến vấn đề này, bởi vậy trực tiếp trả lời: "Nếu chị tự đi, đương nhiên không ai quản, nhưng nếu chị mang hơn vạn người đi, động tĩnh chắc chắn rất lớn, mấy người lãnh đạo ở căn cứ Tây Nam sẽ không cho phép. Loại hành vi này vừa phá vỡ quy củ, còn khiêu khích quyền uy của bọn họ, chị sợ ngay cả cửa chính của căn cứ cũng không bước ra được đã bị bọn họ giết chết."
"Còn nữa, trước hết dọc đường đi có gặp bất cứ nguy hiểm nào, có thể bình an đến một căn cứ khác hay không, quan trọng hơn chị mang theo nhiều người như vậy đến một căn cứ khác, không chắc có thể sống tốt hơn so với hiện tại."
“Có lẽ do chị yếu đuối. Ánh mắt Cố Niệm Vân có chút hoang mang, cô ấy nói: “Trước khi bị ép đến đường cùng, vẫn cảm thấy phía trước còn có đường để đi.
Tống Vũ Sênh có thể hiểu được, dù sao ở đây không chỉ có gia đình và sự nghiệp của Cố Niệm Vân, còn có địa vị đã áp đảo rất nhiều người. Tuy rằng cô ấy có thể lợi dụng quân cờ neo giúp Cố Niệm Vân dời nhân viên, cũng có thể mưu cầu một cuộc sống khá an nhàn ở thành phố P cho cô ấy và các nhân viên của cô ấy, nhưng chỉ dừng lại ở đây.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây