Đám người Vương Loan không nhìn chằm chằm vào người phụ nữ tê liệt ngã xuống đất, mà nhìn đứa bé cô gái ôm trong lòng.
Đứa bé ước chừng được bảy tám tháng, nho nhỏ một cục, trên đầu đội một cái mũ trùm thật to, tay chân đều rụt trong áo bông dày nặng, hơn phân nửa khuôn mặt đều bị khăn quàng cổ quấn lại, nhưng khăn quàng cổ quấn rất chặt, chặt đến mức làm cho người ta hoài nghi có phải cô ta muốn siết chết đứa bé này hay không.
Nhưng động tác của cô ta khẩn trương mà yêu quý, vô cùng giống một người mẹ hiền.
Vương Loan vốn là một cái đầu to hơn hai, thấy Chu Mẫn Di đến, theo bản năng thở phào nhẹ nhõm, nhường ra một vị trí, ý là để cho cô ấy đến giải quyết.
Chu Mẫn Di gật đầu với Vương Loan, thấp giọng nói: "Vất vả rồi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây