Tề Viễn bị sai đi, cửa phòng cũng đóng lại, trong phòng chỉ còn lại hai người họ.
"Ông Trần, thù lao không cần đâu, tôi làm việc này từ đầu không phải vì thù lao."
"Không, cô không hiểu ý tôi." Trần Văn Sơn nhìn cô, ánh mắt thông minh sắc bén mang theo áp lực và ý nghĩa ngầm, "Tài liệu này rất quý giá, cũng là tài liệu cô tự nguyện cung cấp, nên cô xứng đáng nhận thù lao tương ứng, tiền bạc rạch ròi, đó là quy tắc."
Tống Vũ Sênh nghe lời nói đầy ẩn ý của ông ta, cô suy nghĩ nhanh chóng, lờ mờ hiểu được ý Trần Văn Sơn, nhưng do không biết rõ giá trị của tài liệu này cho nên nhất thời chưa thể chắc chắn.
Cô im lặng một lúc lâu không tiếp lời, còn Trần Văn Sơn cũng im lặng, đến khi Tề Viễn mang nước vào, Trần Văn Sơn đứng dậy vỗ vai Tề Viễn, nói: "Hai người trò chuyện đi, tôi ra ngoài xem thế nào."
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây