Ông ta chỉ là một người bình thường, ông ta rất rõ ràng kết cục của những người bình thường không có hậu thuẫn. Ngay cả một người có vẻ bề ngoài như ông ta cũng không thể cung cấp đủ dinh dưỡng cho vợ, khiến vợ không đủ sữa nuôi con. Huống chi những bà mẹ phải ra ngoài kiếm việc khi đang trong thời kỳ cho con bú.
Ông ta đã từng thấy những đứa trẻ bị đói chết, da xanh xao, cứng đờ, nhỏ bé như một con mèo bị bỏ rơi, gầy gò yếu ớt.
Nhưng ông ta chỉ có thể vội vã quay đầu đi, giả vờ như không nhìn thấy. Thấy thì làm được gì chứ? Con gái của ông ta cũng ngày ngày khóc ré lên vì đói.
Mắt Hoàng Trạch Lượng hơi ướt, không biết là do nghĩ đến con gái mình, hay là nghĩ đến đứa trẻ đã bị chết đói. Ông ta chỉ đứng cúi đầu rất lâu, lâu sau đó mới đưa tay ra với Tống Vũ Sênh, giọng trầm xuống: "Cô yên tâm, tôi nhất định sẽ thúc đẩy hợp tác của chúng ta."
Tống Vũ Sênh bắt tay ông ta, nói: "Vất vả rồi."
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây