Tống Vũ Sênh tiến lên, nhẹ nhàng vỗ lưng cô bé, chưa kịp chào hỏi thì cô bé đã hét lên.
"Mẹ ơi!" Bạch Vân Vân hét lên một tiếng chói tai, lập tức bò ra khỏi chỗ trốn, quay đầu đối diện với Tống Vũ Sênh, ôm đầu nằm xuống đất, cầu xin rối rít: "Tôi không cố ý chạy trốn đâu, tôi sợ lắm, tôi rất sợ, đừng hại tôi, tôi xin các người, tha cho tôi, tôi không chạy nữa, tôi sẽ không chạy nữa..."
Nhìn cô bé sợ hãi như vậy, Tống Vũ Sênh càng nhẹ giọng hơn. "Đừng sợ, em đừng sợ, chúng tôi không phải người xấu."
Người xấu đều nói như vậy.
Bạch Vân Vân càng khóc dữ hơn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây