Tống Nhã Tĩnh giật mình.
“Ninh Hạo!”
Lạp Bảo nhìn chỏm tóc trên đầu mình lại run lên.
Vui quá!
Ông nội đổ máu rồi!
Hù dọa thôi mà.
Không đổ máu thì không xóa bỏ được!
Phó Thanh Hàn nhìn mặt kính bàn trà vỡ vụn, nhíu mày.
Chất lượng kém vậy sao?
Còn việc ông cụ bị thương ở tay, Phó Thanh Hàn coi như không thấy.
Cho dù anh không nhớ được nhiều chuyện, nhưng quan hệ giữa anh và ông cụ luôn không tốt.
Anh đột nhiên nhớ đến vấn đề quyền sở hữu căn biệt thự này, nhìn ông cụ Phó bằng ánh mắt lạnh lùng.
“Lạp Bảo nói đúng, chủ sở hữu căn nhà này là con. Nếu hai người không muốn nhìn thấy Lạp Bảo, thì mời hai người dọn ra khỏi đây.”
Tống Nhã Tĩnh đỡ Ông cụ Phó ngồi xuống ghế sofa, vẻ mặt kinh ngạc nhìn anh.
“Thanh Hàn, con biết mình đang nói gì không?”
Phó Thanh Hàn nhếch mép cười, nhưng đáy mắt lại lạnh lẽo.
“Đương nhiên là con biết! Con không chỉ biết căn nhà này đứng tên con, mà còn biết có người đã động tay động chân vào trí nhớ của con!”
Tống Nhã Tĩnh bàng hoàng.
“Thanh Hàn, trí nhớ của con làm sao? Đừng làm mẹ sợ.”
Ông cụ Phó không quan tâm đến vết thương ở lòng bàn tay, vội vàng nhìn anh.
“Con…”
Tống Nhã Tĩnh lặng lẽ véo cánh tay ông cụ Phó.
Ông cụ Phó kìm nén cơn giận, đứng dậy đi ra ngoài.
“Lão Lý! Đưa tôi đến bệnh viện!”
Tống Nhã Tĩnh vội vàng đỡ ông ta.
“Ninh Hạo, tôi đi cùng ông.”
Đến cửa, bà ta lại quay đầu nhìn Phó Thanh Hàn với vẻ mặt đầy quan tâm.
“Thanh Hàn, con đưa Lạp Bảo đi ăn sáng trước đi, mẹ sẽ nói chuyện rõ ràng với cha con.”
Phó Thanh Hàn cười nhạt.
“Vâng!”
Ông cụ Phó hình như rất tức giận, khi xuống bậc thang, ông ta lại lạnh lùng lên tiếng.
“Phó Thanh Hàn, trước khi cha và mẹ con về, hãy đuổi nó đi! Nếu không…”
Lạp Bảo đang ôm chân Phó Thanh Hàn đột nhiên cảm nhận được sát ý.
Cô bé nhìn thân hình không được cường tráng của ông cụ Phó, ước tính phản phệ sẽ không lấy mạng ông ta ngay lập tức, nhưng chắc chắn sẽ bị gãy xương.
Cô bé lắc đầu nhỏ, lặng lẽ đếm.
“Một!”
“Hai!”
Đếm đến “ba”, từ phía bậc thang truyền đến tiếng kêu thất thanh của ông cụ Phó và Tống Nhã Tĩnh.
“Ái ui!”
“Á!”
Phó Thanh Hàn vội vàng nhìn sang, Tống Nhã Tĩnh đang ngẩng đầu lên, ánh mắt xa lạ và đầy căm ghét của bà ta bị anh bắt gặp toàn bộ.
Anh đột nhiên cười, như thể chỉ là thuận miệng hỏi.
“Mẹ, tại sao mẹ lại muốn giết con?”
****
Tống Nhã Tĩnh còn chưa kịp lên tiếng, người tài xế đi tới thấy ông cụ ngất xỉu liền hoảng hốt kêu lên.
“Bà cụ, ông cụ ngất xỉu rồi.”
Tống Nhã Tĩnh trừng mắt nhìn Phó Thanh Hàn, như thể trách móc con trai tại sao lại đột nhiên trở nên vô lý như vậy.
“Thanh Hàn, con bớt nói nhảm đi! Mẹ đưa cha con đến bệnh viện trước, lát nữa bảo anh cả con đưa bác sĩ đến khám cho con!”
Bà ta dường như cũng không thể chấp nhận lời của con trai thứ hai, trước khi lên xe vẫn còn lẩm bẩm, như một người mẹ già đang cằn nhằn khó chịu.
“Nào là đuổi cha con ra ngoài, nào là muốn giết, rốt cuộc là bị kích thích gì vậy?”
Phó Thanh Hàn không nói gì thêm, tiễn bọn họ rời đi rồi bế Lạp Bảo đến phòng ăn.
Lạp Bảo ăn ngon miệng, cái gì cũng thấy ngon.
Dọn sạch đĩa, chủ yếu là không lãng phí.
Phó Thanh Hàn thấy cô bé trân trọng thức ăn như vậy, tim anh như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹ, đau nhói.
Điện thoại reo, Phó Thanh Hàn tiện tay nghe máy.
“Nói.”
Lạp Bảo thấy Phó Thanh Hàn nghe điện thoại, liền nhanh chóng múc một thìa cháo tôm, ngẩng đầu nhỏ đưa đến bên miệng anh.
Cô bé không nói gì, nhưng đôi mắt to tròn long lanh tràn đầy mong đợi.
Như thể đang nói “Cha ăn cháo đi“.
Trái tim Phó Thanh Hàn càng thêm mềm yếu.
“Lạp Bảo ăn đi, cha nghe điện thoại xong sẽ tự ăn.”
Lạp Bảo ngoan ngoãn gật đầu.
“Vâng ạ~”
Đầu dây bên kia, trợ lý Từ Giang vội vàng lên tiếng.
“Sếp, chúng tôi tra được tư liệu cho thấy Lạp Bảo tiểu thư xuất hiện sớm nhất tại trại trẻ mồ côi huyện Nguyên Lợi ở cực Nam Hoa Quốc. Vợ chồng nhận nuôi cô bé ban đầu vì sinh được con trai, cộng thêm việc Lạp Bảo tiểu thư không biết nói nên đã đưa cô bé đến trại trẻ mồ côi.”
Phó Thanh Hàn cảm giác như trái tim mình run lên, cổ họng như bị cái gì đó chặn lại, khiến anh khó thở.
Lạp Bảo đang cúi đầu ăn cơm nhận ra điều đó, nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt đầy quan tâm.
“Cha?”
Phó Thanh Hàn hít sâu một hơi, nén xuống cảm giác chua xót, đau đớn trong lòng: “Cha không sao, Lạp Bảo ăn đi, cha sẽ xong ngay thôi.”
Đôi mắt long lanh như nho của Lạp Bảo cong thành hình trăng khuyết: “Cha đừng vội ạ, Lạp Bảo sẽ ăn chậm lại đợi cha.”
Phó Thanh Hàn rất muốn biết Lạp Bảo đã sống như thế nào trong ba năm rưỡi qua.
Cô bé đã phải chịu đựng những uất ức gì?
Lại bị ghét bỏ ra sao?
Có phải cũng… đã từng bị đánh, bị rét?