Thiên Tai Bảo Bảo Ba Tuổi Rưỡi

Chương 50:

Chương Trước Hết Chương

Phó Quân Vũ cũng ngơ ngác: “Hả? Sao em không biết?”

Phó Quân Nghiêu liếc nhìn cậu: “Em ở nhà xác.”

Tô Minh Hi giật khóe miệng, vẻ mặt không dám tin: “Quân Vũ, cháu xuống nhà xác làm gì?”

Phó Quân Vũ chỉ vào hộp giữ nhiệt trên bàn: “Lấy hộp giữ nhiệt.”

Tô Minh Hi: “...”

Nhà xác cũng cần người mang cơm đến sao?

Hơi rùng rợn đấy.

Tô Minh Hi coi như hai anh em không nói thật, nhưng anh ta không quan tâm đến chuyện này, mà ném tập tài liệu cho Phó Quân Nghiêu, rồi đi ra ngoài.

“Cha các cháu đưa cho, các cháu cứ giữ lấy đi, chú còn một ca phẫu thuật, đi trước đây, Lạp Bảo, tạm biệt.”

Lạp Bảo vẫn còn hơi mơ màng, phản ứng chậm chạp, trông có vẻ ngốc nghếch, cô bé giơ tay nhỏ lên vẫy vẫy: “Chú Tô, tạm biệt~”

Phó Quân Nghiêu nhìn Phó Quân Vũ, Phó Quân Vũ lập tức cầm tập tài liệu lên, nhét vào tay Tô Minh Hi, rồi nhanh chóng đẩy anh ta ra ngoài.

“Đồ cha cháu đưa cho, chú tự trả lại cho cha cháu đi.”

Tô Minh Hi: “...”

Tô Minh Hi cạn lời nhìn trần nhà, khi thấy mấy vệ sĩ Phó Thanh Hàn sắp xếp đến, anh ta mới yên tâm rời đi.

Ở cầu thang không xa, cha mẹ Tống Khúc Hải thở hổn hển đi lên.

Tống Sách Vũ lạnh lùng hỏi vợ: “Là tầng này sao?”

Lưu Lệ Tâm nhìn số tầng để xác nhận: “Đúng vậy, người ta nói qua điện thoại là tầng này, phòng 8, đi thôi!”

****

Trong phòng bệnh số 8, Lạp Bảo vừa bị Phó Quân Vũ ấn nằm xuống giường thì bên ngoài cửa vang lên tiếng mắng chửi giận dữ của một người đàn ông.

“Làm sao vậy? Cảnh sát đã cho chúng tôi tự thương lượng rồi, mấy người canh cửa dựa vào đâu mà không cho chúng tôi vào? Tránh ra!”

Phó Quân Vũ như nhớ ra điều gì đó, lập tức quay người định xông ra ngoài.

Lạp Bảo kéo tay cậu, giọng nói trẻ con vang lên: “Anh trai, không cần để ý đến họ đâu.”

Phó Quân Vũ lúc đó rất sợ hãi, nhưng sau khi trải qua sinh tử, lại đi nhà xác một vòng, bây giờ cậu đầy can đảm.

“Lạp Bảo, anh muốn đi mắng bọn họ.”

Phó Quân Nghiêu lạnh lùng liếc nhìn cậu: “Lên giường nằm cùng Lạp Bảo, càng yếu ớt càng tốt!”

Phó Quân Vũ hoang mang: “Hả?”

Cậu khỏe lắm mà.

Phó Quân Nghiêu nhìn cậu bằng ánh mắt chán ghét “Sao lại có đứa em trai trí thông minh kém như vậy”, rồi lạnh lùng giải thích: “Em càng yếu ớt, Tống Khúc Hải càng đáng chết.”

Phó Quân Vũ hiểu ra, gãi đầu, nhanh chóng leo lên giường.

Lạp Bảo dịch người sang một bên: “Anh trai, lại đây, đừng ngã xuống đất.”

Phó Quân Vũ cảm động không thôi, ôm chầm lấy cô bé: “Lạp Bảo, anh trai trước đây là đồ trứng thối.” (trứng thối ở đây chỉ là đồ khốn nạn)

Lạp Bảo cười hề hề, cọ cọ vào lòng Phó Quân Vũ: “Không phải đâu ạ, anh trai trước đây là trứng tốt.”

Phó Quân Vũ: “...”

Phó Quân Nghiêu đang đi đến cửa nghe thấy vậy, khóe miệng hơi nhếch lên, đáy mắt cũng thoáng hiện ý cười.

Khi anh ta mở cửa phòng, Tống Sách Vũ và Lưu Lệ Tâm đang la hét bên ngoài theo bản năng lùi lại hai bước.

Phó Quân Nghiêu quá cao, trông vừa lạnh lùng vừa vô tình.

Sống mũi cao, ngũ quan sắc nét, đường nét khuôn mặt rõ ràng, nhìn là biết là người khó gần, khó nói chuyện.

Dù bốn vệ sĩ trông cao lớn, vạm vỡ hơn anh ta, nhưng khí thế hoàn toàn bị anh ta lấn át.

Phó Quân Nghiêu lạnh lùng nhìn cha mẹ Tống Khúc Hải: “Hai người là cha mẹ của Tống Khúc Hải?”

Lưu Lệ Tâm vội vàng gật đầu: “Vâng, tôi là mẹ của Tiểu Hải, cậu là...”

Phó Quân Nghiêu nhìn xuống bọn họ: “Anh cả của bạn cùng lớp mà Tống Khúc Hải cố tình hãm hại, Phó Quân Nghiêu!”

Lưu Lệ Tâm sững người, Tống Sách Vũ béo ú thì nhíu mày.

“Sao lại là anh cả? Chúng tôi muốn gặp người lớn trong nhà cậu và em trai cậu, Phó Quân Vũ.”

Phó Quân Nghiêu nhìn Tống Sách Vũ bằng ánh mắt sắc bén như dao: “Cha không có nhà, anh cả như cha, chuyện của Quân Vũ chính là chuyện của tôi!”

Tống Sách Vũ nhìn Phó Quân Nghiêu đang mặc vest từ trên xuống dưới, thấy anh ta đúng là đã trưởng thành, hơn hai mươi tuổi, trẻ trung, thành đạt, ông ta cũng khá hài lòng.

“Nếu vậy, chúng ta hãy nói thẳng.”

Phó Quân Nghiêu hỏi: “Sao hai người lại tìm được đến đây?”

Lưu Lệ Tâm vừa định nói thì bị Tống Sách Vũ đẩy mạnh: “Chuyện này không liên quan đến cậu, Tiểu Hải nhà chúng tôi và Quân Vũ nhà các cậu là bạn cùng lớp, bình thường quan hệ cũng tốt, chỉ là trẻ con đùa nghịch thôi, chỉ là hôm đó thời tiết xấu, Quân Vũ nhà các cậu tự ngã xuống hố, không liên quan gì đến Tiểu Hải nhà chúng tôi!”

Phó Quân Vũ đang nằm trong phòng bệnh tức đến mức suýt chút nữa nhảy dựng lên.

Lạp Bảo đặt chân nhỏ lên người cậu: “Anh trai, phải nghe lời anh cả, anh cả bảo anh phải yếu ớt.”

Phó Quân Vũ nghiến răng: “Lạp Bảo, bọn họ đang nói dối, hôm đó Tống Khúc Hải cố tình lừa anh đến đó, cậu ta nói có thú cưng nhỏ gì đó.”

“Biết rồi, biết rồi, Lạp Bảo đều biết.” Lạp Bảo ôm tay Phó Quân Vũ đang tức giận, giọng nói trẻ con giải thích: “Nhưng anh trai, Tống Khúc Hải là con của bọn họ, bọn họ chắc chắn sẽ bênh vực con mình.”

Chương Trước Hết Chương

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)