Thiên Tai Bảo Bảo Ba Tuổi Rưỡi

Chương 5:

Chương Trước Chương Tiếp

Từ phòng bệnh cách đó chưa đầy năm mét vang lên một tiếng kêu thảm thiết tuyệt vọng, mưa như trút nước đổ xuống.

Từ một phòng bệnh không xa phía trước vang lên tiếng kêu cứu hoảng hốt của y tá.

“Không ổn rồi, xảy ra chuyện rồi, chết người rồi.”

Lạp Bảo ủ rũ.

Kẻ xấu bị báo ứng chết rồi.

Phó Thanh Hàn nhận thấy Lạp Bảo trong lòng rõ ràng ủ rũ, tim anh thắt lại.

“Lạp Bảo, con có chỗ nào không khỏe sao?”

Lạp Bảo lắc đầu, giọng nói trẻ con nhỏ nhẹ, uể oải như một chú mèo con bị bỏ đói ba ngày.

“Cha, Lạp Bảo không sao đâu ạ ~”

Không kịp bóp chết vận mệnh của kẻ xấu, Lạp Bảo rất buồn bực.

Lạp Bảo phồng má nhìn lên đầu Phó Thanh Hàn.

Oa!

Mây đen đã hoàn toàn biến mất.

Cô bé lập tức vui vẻ trở lại.

“Cha, cha an toàn rồi!”

Phó Thanh Diệu đứng đối diện nhìn Lạp Bảo, trên mặt mang theo nụ cười nhạt, nghe Lạp Bảo nói, ánh mắt anh ta lóe lên.

Anh ta dịu dàng lên tiếng.

“Hóa ra đã thật sự tìm được rồi, vậy thì thật tốt quá!”

Nói xong, Phó Thanh Diệu lấy ra một tấm thẻ đen đưa cho Lạp Bảo.

“Lạp Bảo, bác là bác cả. Lần đầu gặp mặt, đây là quà gặp mặt, hoan nghênh cháu về nhà.”

Cha đã an toàn.

Tâm trạng Lạp Bảo rất tốt, cười rạng rỡ như một mặt trời nhỏ, nhanh chóng nhận lấy tấm thẻ đen.

“Cảm ơn bác cả.”

Nhận quà là phép lịch sự cơ bản.

Tất nhiên cũng phải đáp lễ.

Lạp Bảo nhìn Phó Thanh Diệu một cách kỹ lưỡng, sau đó trong đôi mắt to tròn long lanh hiện lên một tia nghi hoặc.

“Bác cả, Lạp Bảo đã gặp bác ở đâu rồi phải không ạ?”

Nụ cười của Phó Thanh Diệu không thay đổi, giọng nói vẫn dịu dàng quan tâm.

“Vậy sao? Vậy thì Lạp Bảo hãy nghĩ kỹ lại xem, có lẽ đã thật sự gặp rồi đấy.”

Lạp Bảo cố gắng nhớ lại, nhưng phát hiện mình không nhớ ra.

Thôi bỏ đi.

Đáp lễ cho bác cả quan trọng hơn.

“Bác cả, Lạp Bảo không nhớ ra.”

Phó Thanh Diệu vừa định nói không sao thì nghe thấy Lạp Bảo dùng giọng nói mềm mại nhất nói ra những lời đau lòng nhất.

“Bác cả, bác cả có mệnh vô tử, vô phúc, vô tài, ngàn vạn lần đừng làm chuyện trái với lương tâm, nếu không sẽ chết rất thảm!”

(*) Vô tử, vô phúc, vô tài: Không con, không phúc, không tiền tài.

Nụ cười trên mặt Phó Thanh Diệu cứng đờ.

Lạp Bảo nhìn anh ta bằng đôi mắt to tròn long lanh, vẻ mặt vô cùng kiêu ngạo.

“Bác cả, bác là người nhà, Lạp Bảo mới xem tướng cho bác cẩn thận như vậy đó.”

Vẻ mặt Phó Thanh Diệu trở lại bình thường, vẫn mang theo nụ cười.

“Vậy sao? Vậy thì bác cả cảm ơn Lạp Bảo.”

Phó Thanh Hàn mặt không cảm xúc lên tiếng.

“Anh cả, Lạp Bảo còn nhỏ, trẻ con nói năng không kiêng dè, anh...”

Phó Thanh Diệu mỉm cười cắt ngang lời anh.

“Anh sẽ so đo với một đứa trẻ sao?”

Phó Thanh Hàn gật đầu: “Nếu vậy, em phải đưa Lạp Bảo đi kiểm tra sức khỏe, đi trước đây.”

Phó Thanh Diệu gật đầu.

Anh ta định vỗ vai Phó Thanh Hàn như thường lệ, nhưng Phó Thanh Hàn bế Lạp Bảo né tránh một cách tự nhiên mà không chút dấu vết.

Anh ta nhìn bóng lưng cao lớn, thẳng tắp của Phó Thanh Hàn, đôi mắt sâu thẳm khó lường.

Lúc này, Lạp Bảo đang nằm trên vai Phó Thanh Hàn, vừa vặn đối mặt với Phó Thanh Diệu, nghiêng đầu nở nụ cười ngọt ngào với anh ta.

“Bác cả, tạm biệt.”

Phó Thanh Diệu giơ tay vẫy Lạp Bảo.

Lạp Bảo cười càng rạng rỡ.

Phó Thanh Hàn tuy không quay đầu lại, nhưng sau khi đi xa, anh hạ giọng nhắc nhở Lạp Bảo.

“Lạp Bảo, sau này tránh xa bác cả của con ra, anh ta không phải người tốt.”

Nếu là trước khi tai nạn xe hơi, Phó Thanh Hàn tuyệt đối sẽ không nói ra những lời như vậy.

Anh cả Phó Thanh Diệu nổi tiếng trên thương trường với thủ đoạn tàn nhẫn.

Nhưng với tư cách là anh cả, anh ta không chê vào đâu được.

Nhưng sau khi tỉnh lại sau tai nạn, người bạn thân Tô Minh Hi vừa trở về nước của anh đã nói với anh một chuyện, anh đã nhiều lần bị thôi miên sâu, quên mất rất nhiều chuyện.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)