Thiên Tai Bảo Bảo Ba Tuổi Rưỡi

Chương 4:

Chương Trước Chương Tiếp

“Chát” một tiếng, mặt thứ đó bị đánh lệch đi một nửa.

Phó Thanh Hàn thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới nhận ra nhiệt độ trong phòng đột nhiên giảm xuống.

Anh còn chưa kịp lên tiếng, đầu óc hết choáng váng, anh phát hiện Lạp Bảo trong lòng đang ngẩng đầu nói chuyện với trần nhà.

“Nói cho Lạp Bảo biết, ai sai mày đến?”

Phó Thanh Hàn cứng đờ người.

Anh chắc chắn trên trần nhà không có gì cả.

Lạp Bảo đang nói chuyện với ai?

Thứ đó bị đánh rớt nửa mặt, vô cùng tức giận.

Nó nổi cơn thịnh nộ.

“Con khốn, tao mất nửa năm mới sửa được khuôn mặt này, lại bị một cái tát của mày phá hủy, tao sẽ ăn thịt mày trước, rồi ăn thịt cha mày sau!”

Thứ đó dốc toàn lực, nhiệt độ trong phòng đột nhiên giảm mạnh, Phó Thanh Hàn nổi hết da gà vì lạnh.

“Lạp Bảo?”

Lạp Bảo đang tập trung vào thứ đó, giọng nói trẻ con trở nên lạnh lùng.

“Lạp Bảo hỏi mày lần nữa, ai sai mày đến hại cha Lạp Bảo!”

Âm khí xung quanh thứ đó bỗng nhiên tăng mạnh, đôi mắt đỏ ngầu đầy sát khí.

Lạp Bảo giật mình trừng lớn mắt, chỏm tóc trên đầu cũng run lên!

Dám có sát khí với cô bé, phải bị phản phệ đến mức tan xương nát thịt!

Quả nhiên, ngay sau đó, thứ đó phát ra tiếng kêu thảm thiết, rồi hồn xiêu phách tán.

Cô bé vội vàng nhìn lên đầu Phó Thanh Hàn, lông mày nhỏ nhắn lại nhíu lại.

“Ơ? Sao vẫn còn mây đen?”

Điều này chứng tỏ cha vẫn đang thập tử nhất sinh, bất cứ lúc nào cũng có thể chết.

Lạp Bảo mím chặt môi, bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy chút âm khí cuối cùng còn sót lại của thứ đó.

Cô bé nhắm mắt lại, sử dụng năng lực thiên phú để lần theo dấu vết.

Thiên nhãn vừa mở, cô bé nhìn thấy ở tầng 12 bên dưới, trong một phòng bệnh nào đó, một đạo sĩ mặc áo đạo bào đang nôn ra máu, còn có một người đàn ông cao lớn bước ra khỏi phòng.

Lạp Bảo vội vàng lên tiếng.

“Cha, chúng ta xuống tầng dưới, chủ nhân của thứ đó ở ngay bên dưới!”

Phó Thanh Hàn nhíu chặt mày.

Tâm trạng anh rối bời, chua xót.

Lạp Bảo có phải bị bệnh tâm thần không?

Không sao cả!

Anh sẽ đưa Lạp Bảo xuống văn phòng dưới lầu tìm Tô Minh Hi, cho Lạp Bảo kiểm tra sức khỏe toàn diện.

Cố gắng phát hiện sớm và điều trị sớm.

Anh vừa nhìn ra cửa sổ vừa bế Lạp Bảo đi ra ngoài, giải thích với cô bé.

“Có mây đen là vì sắp mưa rồi, dự báo thời tiết hôm nay có sấm sét, sẽ mưa to.”

Lạp Bảo đang tập trung vào đạo sĩ trong phòng bệnh ở tầng dưới.

Cô bé ngọng nghịu đáp lại anh.

“Cha, sấm sét mưa to không sao đâu, Lạp Bảo không sợ chúng, là chúng sợ Lạp Bảo.”

Sấm sét mưa to đều là thiên tai.

Nhưng cũng chỉ là thiên tai bình thường, rất phổ biến.

Hoàn toàn không thể so sánh với cô bé.

Phó Thanh Hàn: “…”

Tình trạng của Lạp Bảo đúng là khá nghiêm trọng.

Cứ như thể sấm sét mưa to đều được nhân cách hóa vậy.

Phó Thanh Hàn hít sâu một hơi, kìm nén trái tim đang đập loạn xạ, bế Lạp Bảo đi nhanh, nhanh chóng vào thang máy xuống lầu.

Ra khỏi thang máy, anh chạm mặt Phó Thanh Diệu đang đứng trước cửa thang máy.

Phó Thanh Hàn lạnh nhạt lên tiếng.

“Anh cả.”

Phó Thanh Diệu nhìn thấy Phó Thanh Hàn, đồng tử hơi co lại, đáy mắt thoáng qua vẻ kinh ngạc.

Nhưng anh ta che giấu rất tốt, Phó Thanh Hàn đang lo lắng cho tình trạng sức khỏe của Lạp Bảo nên không phát hiện ra.

“Thanh Hàn, đây là…”

Phó Thanh Hàn nói ngắn gọn.

“Đây là con gái em, Lạp Bảo.”

Lạp Bảo định chào hỏi Phó Thanh Diệu, nhưng thiên nhãn phát hiện đạo sĩ trong phòng bệnh phía trước lại phun ra một giọt máu tim, hai tay bắt quyết, miệng lẩm bẩm đọc chú.

Một luồng sức mạnh vô hình đang lao về phía cô bé và Phó Thanh Hàn.

****

Lạp Bảo không còn quan tâm đến lễ phép nữa, thân hình nhỏ bé vặn vẹo như bánh quai chèo giục Phó Thanh Hàn.

“Cha cha, nhanh lên, sắp xảy ra...”

Lạp Bảo còn chưa dứt lời, một tia chớp xé toạc bầu trời âm u, tiếp theo là một tiếng sấm nổ vang bên tai.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)