Thiên Tai Bảo Bảo Ba Tuổi Rưỡi

Chương 25:

Chương Trước Chương Tiếp

Phó Thanh Ninh ngồi phịch xuống ghế sofa: “Anh, dù sao em cũng không đồng ý! Muốn dọn thì anh tự dọn đi, em không dọn!”

Phó Thanh Diệu ra lệnh cho nhân viên công ty dịch vụ gia đình đang lúng túng: “Làm theo lời tôi nói, trừ đồ đạc ở tầng hai không được động vào, còn lại tất cả đồ đạc của ông bà cụ, tôi và nhà cô cả đều phải đóng gói!”

Phó Thanh Ninh nổi đóa.

“Anh!”

Tống Nhã Tĩnh đẩy cửa bước vào: “Tiểu Ninh, làm theo lời anh con nói, chúng ta dọn đi.”

Phó Thanh Ninh ngạc nhiên: “Mẹ, tại sao?”

Tống Nhã Tĩnh liếc nhìn đám phóng viên đang chạy tới ở phía xa, bà ta giơ tay lên lau nước mắt, khóe mắt nhanh chóng đỏ hoe, nước mắt trào ra.

“Tiểu Ninh, đừng hỏi nữa, chúng ta dọn đi là được rồi.”

Phó Thanh Ninh dường như nghĩ đến điều gì đó: “Mẹ, là ý của con nhỏ ăn mày Phó Lạp Bảo đó, phải không?”

Tống Nhã Tĩnh vừa lau nước mắt vừa thở dài: “Tiểu Ninh, coi như là chúng ta có lỗi với Lạp Bảo, nếu năm đó cha con không hồ đồ, sao lại bị người ta lừa gạt, để người ta bế Lạp Bảo đi chứ?”

Nói xong, Tống Nhã Tĩnh lại nghẹn ngào: “Nó oán hận chúng ta, chúng ta đáng đời.”

Phó Thanh Ninh tức giận ném chiếc gối ôm trong tay xuống bàn trà: “Mẹ!”

Tống Nhã Tĩnh đi tới nắm lấy tay cô ta, nước mắt như những hạt châu rơi xuống.

“Tiểu Ninh, dọn đi, đây là những gì chúng ta nợ Lạp Bảo.”

Phó Thanh Diệu vẫn im lặng, sau khi thấy mấy phóng viên đang đứng ngoài hàng rào sắt rời đi một cách hào hứng, anh ta mới bước lên hai bước.

“Mẹ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Khi hỏi, anh ta tiện tay ấn nút điều khiển rèm cửa, rèm cửa nhanh chóng được kéo lại, Tống Nhã Tĩnh không trả lời ngay, mà nhìn Phó Thanh Diệu một cách sâu xa.

Phó Thanh Diệu hiểu ý: “Mẹ, bây giờ trong nhà rất lộn xộn, chúng ta ra ngoài đợi đi.”

Tống Nhã Tĩnh mệt mỏi gật đầu: “Được.”

Phó Thanh Ninh nhìn anh trai Phó Thanh Diệu, rồi lại nhìn Tống Nhã Tĩnh, cũng nhanh chóng đuổi theo.

Trong văn phòng tập đoàn Phó thị, Lạp Bảo đang nghịch túi vải bố của mình.

Từ Giang nhìn sếp, mấy lần muốn nói lại thôi.

Phó Thanh Hàn không để ý đến anh ta, lúc này anh đang xem camera siêu nhỏ vừa lắp đặt tạm thời khi không có ai ở nhà hôm qua, vừa mở lên đã thấy cảnh bà cụ về nhà.

Có chuyện gì mà không thể nói ở nhà?

Đây là đang đề phòng ai?

****

Nhìn đến đây, anh không khỏi bật cười, anh nghi ngờ đúng hướng rồi, cả nhà chỉ có mình anh là người ngoài.

Phó Thanh Hàn đột nhiên quay sang nhìn Từ Giang: “Từ Giang, trong vòng một tiếng, tôi muốn tất cả thông tin của bà cụ Tống Nhã Tĩnh!”

Chưa đến một tiếng, Từ Giang đã tổng hợp tất cả thông tin của bà cụ, gửi vào email của Phó Thanh Hàn.

Phó Thanh Hàn đọc lướt qua, phát hiện không thấy có gì bất thường trong hồ sơ của Tống Nhã Tĩnh.

Anh cười.

Càng không thấy có vấn đề thì càng có vấn đề.

Anh không nhịn được quay sang nhìn Lạp Bảo nhỏ đang nghịch túi vải bố trên sàn văn phòng.

“Lạp Bảo, con nói bà nội...”

Lạp Bảo đang gỡ những sợi chỉ thừa ở mép túi vải bố, nghe thấy Phó Thanh Hàn nói, cô bé cũng không ngẩng đầu lên, giọng nói trẻ con đáp.

“Cha, Lạp Bảo chưa xem tướng cho bà nội, tạm thời chưa biết số mệnh của bà nội như thế nào, nhưng chắc chắn bà nội không thật lòng với cha.”

Phó Thanh Hàn sững người, lần này anh thật lòng cười.

Anh đứng dậy, đi đến bên cạnh Lạp Bảo nhỏ, ngồi xổm xuống giúp cô bé gỡ những sợi chỉ thừa trên túi vải bố.

Khi chạm vào túi vải bố, anh cảm thấy lạnh toát, theo bản năng rụt tay lại.

Lạp Bảo giật mình: “Cha, túi rác của Lạp Bảo hơi đặc biệt, cha vừa mới trải qua kiếp nạn sinh tử, đừng chạm vào nhé.”

Từ Giang đang đứng bên cạnh chờ lệnh của sếp: “...”

Chẳng lẽ mạng của sếp là mạng, còn mạng của anh ta... chỉ để vác túi cho Lạp Bảo tiểu thư sao?

Có trời biết bây giờ anh ta cảm thấy lạnh đến tận xương tủy.

Phó Thanh Hàn vừa gật đầu vừa cẩn thận quan sát túi vải bố của Lạp Bảo.

Túi vải bố chắc đã dùng lâu rồi, trông rất rách nát, khắp nơi đều có tua rua, miệng túi có mấy chỗ bị đứt chỉ.

Lúc này Lạp Bảo đang gỡ những sợi chỉ thừa đó, muốn sửa sang lại túi vải bố cho đẹp hơn.

Phó Thanh Hàn nghĩ đến những gì Lạp Bảo đã trải qua trong mấy năm nay, tim anh đau nhói.

Anh dịu dàng hỏi Lạp Bảo: “Lạp Bảo, hay là cha mua cho con một cái túi vải bố mới nhé? Lạp Bảo thích màu gì?”

Từ Giang đứng bên cạnh thầm nghĩ: Sếp ơi, túi vải bố của Lạp Bảo tiểu thư chắc là ngài không mua được đâu.

Kết quả là Từ Giang lập tức bị vả mặt.

Lạp Bảo nhìn Phó Thanh Hàn, đôi mắt sáng long lanh: “Cha, thật sao ạ? Vậy Lạp Bảo muốn túi nhiều màu sắc, túi cũng phải to hơn một chút, để đựng được nhiều rác hơn.”

Phó Thanh Hàn day trán, xoa đầu Lạp Bảo một cách cưng chiều.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)