Lại ngẩng lên nhìn Phó Thanh Hàn, cô bé nũng nịu: “Cha, Lạp Bảo không muốn xa cha.”
Phó Thanh Hàn cảm giác như trái tim mình bị cái gì đó đụng nhẹ vào.
Không đau, nhưng lại rất chua xót.
Sao anh lại quên mất Lạp Bảo vừa mới trở về bên cạnh anh, nếu lập tức đưa Lạp Bảo đến trường mẫu giáo, đối với Lạp Bảo mà nói đúng là không phải chuyện tốt.
Lạp Bảo nhìn vẻ mặt của Phó Thanh Hàn, cô bé tủi thân hỏi anh: “Cha, có phải Lạp Bảo trở về làm ảnh hưởng đến công việc của cha rồi không?”
Chưa đợi Phó Thanh Hàn lên tiếng, Lạp Bảo lại bổ sung: “Vậy Lạp Bảo mỗi ngày đi làm cùng cha được không? Lạp Bảo đảm sẽ không chạy lung tung, cũng không nói lung tung.”
Phó Thanh Hàn cảm giác như tim mình bị bóp nghẹt, đau nhói.
Anh vội vàng xin lỗi Lạp Bảo: “Lạp Bảo, xin lỗi con, đều tại cha không tốt, cha sẽ không đưa Lạp Bảo đến trường mẫu giáo nữa, chúng ta đến công ty, cha cũng không muốn xa Lạp Bảo.”
Lạp Bảo trong lòng hò reo “yeah”, vẻ mặt mũm mĩm hiện rõ vẻ vui mừng.
“Thật sao ạ? Cha thật tốt! Lạp Bảo yêu cha nhất!”
Nếu không phải đang thắt dây an toàn, Lạp Bảo đã nhảy lên ôm cổ Phó Thanh Hàn, hôn chụt lên khuôn mặt điển trai của anh rồi.
Phó Thanh Hàn nhìn vẻ mặt vui mừng của Lạp Bảo, cảm thấy rất khó chịu, thầm nghĩ Lạp Bảo mới ba tuổi rưỡi, dù bốn tuổi rưỡi đi học mẫu giáo cũng không muộn.
Anh quyết định đưa Lạp Bảo đến công ty.
Trợ lý Từ Giang nhận được tin trước, đã chuẩn bị rất nhiều đồ ăn vặt, bánh ngọt cho trẻ em trong văn phòng.
Khi Phó Thanh Hàn đưa Lạp Bảo đến văn phòng, Lạp Bảo lập tức bị thu hút bởi những món ăn vặt và bánh ngọt đủ màu sắc trên bàn trà.
“Oa! Nhiều đồ ăn ngon quá!”
Phó Thanh Hàn đặt cô bé xuống, xoa đầu cô bé.
“Lạp Bảo chơi ở đây nhé, muốn ăn gì thì cứ tự nhiên lấy, cha đi họp một lát nhé?”
Lạp Bảo ngoan ngoãn gật đầu, trong lòng tính toán đợi cha đi họp, cô bé sẽ nhìn xung quanh xem ở đây có rác gì để nhặt không.
“Cha cứ đi làm việc đi ạ, Lạp Bảo có thể tự chăm sóc bản thân!”
Phó Thanh Hàn nghĩ đến cuộc sống trước đây của Lạp Bảo, lại cúi xuống bế cô bé lên.
“Lạp Bảo, cha đưa con đi họp cùng nhé.”
Lạp Bảo ngớ người: “Hả?”
Từ Giang đang đợi bên cạnh cũng sững sờ.
Phó Thanh Hàn đã bế Lạp Bảo đi về phía phòng họp.
“Không sao, Lạp Bảo nhớ cha, cha cũng rất nhớ Lạp Bảo, sau này cha đi đâu cũng sẽ đưa Lạp Bảo theo.”
Lạp Bảo sốt ruột, liền nghĩ ra cách.
“Không, cha, cha ơi, Lạp Bảo không thể làm lỡ công việc của cha được, nếu không mọi người sẽ cười chê cha mất.”
Phó Thanh Hàn chưa bao giờ quan tâm đến suy nghĩ của người khác.
“Không sao, cha không quan tâm.”
Lạp Bảo càng sốt ruột hơn, mặt nhỏ đỏ bừng.
“Nhưng mà, nhưng mà, Lạp Bảo quan tâm! Cha Lạp Bảo là người cha tốt nhất trên đời, Lạp Bảo không muốn nghe người khác nói xấu cha!”
Phó Thanh Hàn còn muốn nói gì đó thì Lạp Bảo đã nhanh như chớp trượt xuống khỏi lòng anh, chạy như thỏ đến bàn trà, cầm lấy chiếc nĩa nhỏ bắt đầu ăn bánh ngọt.
“Cha, Lạp Bảo đói rồi, Lạp Bảo ăn trước nhé, cha đi họp trước đi ạ.”
Phó Thanh Hàn bất lực, đành phải đi họp trước.
Trước khi đi, anh không quên dặn dò Từ Giang: “Chăm sóc tiểu thư cho tốt, cô bé muốn gì thì lập tức chuẩn bị cho cô bé.”
Từ Giang vội vàng gật đầu: “Vâng.”
Phó Thanh Hàn vừa đi, Lạp Bảo liền chạy đến bên cạnh Từ Giang, giọng nói trẻ con hỏi anh ta: “Chú ơi, cha có phải mỗi ngày đều rất bận không ạ?”
Từ Giang gật đầu: “Phải.”
Lạp Bảo hiểu rồi.
Ông cụ Hồng đã nói, mọi người mỗi ngày đều bận rộn không ngừng nghỉ là vì thiếu tiền.
Cha bận rộn như vậy, cũng là vì không có tiền.
Không sao, Lạp Bảo sẽ nhặt rác kiếm tiền nuôi cha.
Người chú trước mặt này vừa hay có thể trở thành khách hàng đầu tiên sau khi cô bé tìm được cha.
Lạp Bảo giọng nói trẻ con hỏi Từ Giang: “Chú ơi, chú có muốn Lạp Bảo xem tướng cho chú không?”
Từ Giang đang ngẩn người thì Phó Thanh Ninh tức giận xông vào.
“Phó Lạp Bảo, mày giỏi lắm!”
****
Lạp Bảo giật mình.
Phó Thanh Ninh vừa bước vào đã va phải thư ký Lý đang mang búp bê đến cho Lạp Bảo, khuỷu tay Phó Thanh Ninh đập vào khung cửa, đau đến mức cô ta hít một hơi lạnh.
“Không có mắt à!”
Thư ký Lý không hề hấn gì, vội vàng xin lỗi: “Cô cả, xin lỗi, tôi không cố ý.”
Phó Thanh Ninh hung dữ quát: “Cút!”
Thư ký Lý vội vàng đặt tài liệu xuống, gật đầu với Từ Giang rồi nhanh chóng rời đi.
Lạp Bảo nhíu mày nhỏ nhìn Phó Thanh Ninh: “Dì này, dì thật bất lịch sự.”
Phó Thanh Ninh nghiến răng: “Phó Lạp Bảo, tao là cô ruột của mày!”
Lạp Bảo lập tức sửa lời: “Cô ruột, cô thật bất lịch sự, Lạp Bảo không cần người cô ruột nào như cô cả.”
Phó Thanh Ninh tức đến mức mặt mày tái mét: “Phó Lạp Bảo, mày tưởng tao muốn có đứa cháu gái ăn mày như mày sao? Nếu không phải mày cố tình gây chuyện ở khu vui chơi, chuyện nhà họ Phó bọn tao sao lại bị mọi người biết đến?”