Thiên Tai Bảo Bảo Ba Tuổi Rưỡi

Chương 13:

Chương Trước Chương Tiếp

Trong mắt không hề có chút nước mắt nào, thậm chí còn mang theo nụ cười đậm.

“Không có gì ạ! Lạp Bảo nên làm vậy mà.”

Phó Thanh Hàn ngẩn người, theo bản năng giơ tay lên che khuất tầm nhìn của Phó Thanh Diệu.

Phó Thanh Diệu từ từ nhíu mày, suy nghĩ kỹ một lúc mới chậm rãi lên tiếng, vẻ mặt có chút bất lực, có ý khuyên nhủ.

“Thanh Hàn, mẹ nói em và cha đã cãi nhau, cha không chỉ bị thương ở tay mà còn bị ngã dẫn đến gãy xương chân, phải nhập viện. Cha có mẹ chăm sóc rồi, anh lo lắng cho em nên mới vội vàng chạy về, lúc đó em lại nằm trên sàn.”

“Em vừa mới tai nạn xe hơi xong, cần phải nghỉ ngơi cho tốt, nên anh mới vội vàng đưa em đến bệnh viện.”

Phó Thanh Hàn vẻ mặt lạnh nhạt.

“Chuyện của em sau này anh không cần quan tâm.”

Phó Thanh Diệu nhíu chặt mày: “Thanh Hàn, em nói gì vậy? Chúng ta là người một nhà, anh là anh trai ruột của em, sao có thể không quan tâm đến em chứ?”

Phó Thanh Hàn cười khẩy, nhìn thẳng vào Phó Thanh Diệu.

“Anh cả, anh chắc chắn chúng ta là anh em ruột cùng cha cùng mẹ sao?”

****

Phó Thanh Diệu không hề thay đổi sắc mặt, thậm chí ánh mắt nhìn Phó Thanh Hàn còn lộ ra vẻ bất lực.

“Thanh Hàn, có phải em lại đau đầu nên mới nói nhảm không?”

Phó Thanh Hàn cụp mắt che giấu suy nghĩ trong lòng, thái độ rất lạnh nhạt: “Anh cả, em khỏe lắm!”

Anh đột nhiên ngẩng lên, ánh mắt nhìn Phó Thanh Diệu lần đầu tiên lộ ra vẻ lạnh lẽo.

“Khỏe hơn bất cứ lúc nào!”

Lạp Bảo đúng lúc lên tiếng: “Đúng vậy, bác cả, bây giờ cha khỏe lắm ạ!”

Phó Thanh Diệu liếc nhìn Lạp Bảo, dưới hàng mi dày là một tia lạnh lẽo.

Tia lạnh lẽo đó như thể đang bắn vào người Lạp Bảo.

Lạp Bảo chớp mắt.

“Ồ!”

Phó Thanh Hàn vội vàng nhìn cô bé.

“Lạp Bảo, sao vậy?”

Lạp Bảo vẫn quay lưng về phía Phó Thanh Diệu.

“Cha, Lạp Bảo buồn ngủ rồi.”

Nói xong, cô bé ngáp một cái thật to.

Cả buổi sáng đều chạy nhảy khắp nơi, cô bé mới ba tuổi rưỡi, buồn ngủ, mệt mỏi là chuyện bình thường.

Phó Thanh Diệu lên tiếng khuyên nhủ.

“Thanh Hàn, tuy cha nghiêm khắc với chúng ta, nhưng cũng là vì muốn tốt cho chúng ta. Bây giờ cha đã nhập viện rồi, nếu em thật sự không sao thì cùng anh đến bệnh viện thăm cha.”

Phó Thanh Hàn mặt không cảm xúc gật đầu.

“Được.”

Lạp Bảo trong lòng anh nhìn anh, nhận được ánh mắt trấn an của cha, cô bé lại ngáp một cái, cọ cọ vào lòng anh, tìm một tư thế thoải mái để ngủ.

Phó Thanh Hàn cúi đầu nhìn cô bé mềm mại trong lòng, vẻ mặt lạnh lùng nhanh chóng dịu xuống.

Anh nhặt điện thoại dưới đất lên, gửi tin nhắn WeChat cho Tô Minh Hi, rồi bế Lạp Bảo đi ra ngoài.

Phó Thanh Diệu nhìn theo, ánh mắt lóe lên, bước nhanh đuổi theo.

Khi rời khỏi phòng, theo bản năng kéo cửa lại, không biết khóa cửa bị làm sao, kẹp mất một mẩu da nhỏ ở ngón trỏ tay phải của anh ta, đau đến mức anh ta khẽ rên lên.

Phó Thanh Hàn nhìn thấy, nhưng không nói gì, chỉ tiếp tục đi về phía trước.

Phó Thanh Diệu kìm nén cơn giận trong lòng, mím môi nhanh chóng rời đi.

Đến cửa phòng bệnh VIP, Phó Thanh Diệu đột nhiên lên tiếng: “Thanh Hàn, anh nghe điện thoại chút, em vào trước đi.”

Anh ta dường như sợ em trai lại cãi nhau với cha, còn dặn dò Phó Thanh Hàn vài câu.

“Cha đã lớn tuổi rồi, chúng ta là con cái, nhường nhịn được thì nên nhường nhịn. Nếu em có chỗ nào không thoải mái thì nói với anh, anh sẽ giúp em nghĩ cách giải quyết.”

Đáp lại anh ta là bóng lưng gầy gò, thẳng tắp của Phó Thanh Hàn.

Bàn tay cầm điện thoại của Phó Thanh Diệu siết chặt hơn một chút, anh ta không nói gì, quay người rời đi theo hướng khác.

Trong phòng bệnh, ông cụ Phó đã tỉnh lại.

Một chân bó bột, bàn tay phải cũng được băng bó, sắc mặt trắng bệch.

Bà cụ Tống Nhã Tĩnh thấy anh đến, vẻ mặt u sầu lập tức biến mất, thay vào đó là nụ cười vui mừng.

“Ông à, tôi đã nói Thanh Hàn nhà chúng ta là đứa con hiếu thảo nhất, nhất định sẽ đến thăm ông.”

Chưa đợi Phó Thanh Hàn lên tiếng, Tống Nhã Tĩnh lại nhanh nhảu nói.

“Thanh Hàn, mau xin lỗi cha con đi. Mẹ đã khuyên cha con rồi, cha con cũng sẽ không bắt con đưa Lạp Bảo đi nữa.”

Phó Thanh Hàn mỉa mai hỏi: “Người làm sai là hai người, tại sao con phải xin lỗi?”

Tống Nhã Tĩnh ngạc nhiên.

Ông cụ Phó đang đợi anh xin lỗi liền cầm cốc trà bên cạnh ném vào người Phó Thanh Hàn.

“Tao...”

Cốc trà sắp rơi trúng người Phó Thanh Hàn thì Lạp Bảo đang ngủ trong lòng anh cau mày khó chịu trong mơ.

Cô bé theo bản năng giơ tay lên.

Bàn tay nhỏ mũm mĩm vừa vặn chặn được cốc trà đang bay tới.

Phó Thanh Hàn giật mình: “Lạp Bảo!”

Ông cụ Phó hừ lạnh một tiếng, ngay sau đó kêu lên đau đớn.

“Á!”

Cốc trà bị Lạp Bảo vô thức chặn lại rơi từ trên không xuống, vừa vặn rơi trúng chân bó bột của ông cụ Phó.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)