Giang Huyền hai tay chắp sau lưng, nhàn nhạt liếc nhìn Giang Hồng, nói một câu, sau đó lại nhìn về phía tộc lão và nhị thúc, thản nhiên nói: “Đạo của ta vô địch, không cần mượn cốt.”
“Thả hắn ra đi.”
Giọng nói mang theo sự tự tin và thong dong khó tả.
Tuy rằng hắn từ chối Thần Cốt có yếu tố Giang Hồng là thiên mệnh chi tử, cũng có ý muốn thử kích hoạt kim thủ chỉ, nhưng lời nói của hắn không hề khoác lác, đều là suy nghĩ thật của hắn.
Thần Cốt thứ này, giới hạn đã ở đó, dung hợp Thần Cốt rồi, ban đầu đúng là thuận buồm xuôi gió, nhưng khi chạm đến giới hạn... sẽ hình thành trở ngại khó phá vỡ, đến lúc đó... muốn khóc cũng không có chỗ mà khóc.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây