Lăng Tiêu nói: “Có câu tục ngữ nói rằng: dạy học trò thì thầy chết đói. Tôi không hy vọng nhìn thấy chuyện như vậy xảy ra.”
Ông ấy đã chứng kiến sự lớn mạnh của thuật pháp Huyền Môn, trước mắt ông ấy dám tin tưởng hơn tám mươi người này, nhưng còn sau này thì sao? Mục tiêu của họ chính là để nhiều người đến học những thứ này hơn, người học càng ngày càng nhiều, ông ấy không dám bảo đảm tất cả mọi người đều có lòng dạ ngay thẳng.
Trì Vũ cười nói: “Hạc giữa bầy gà đương nhiên sẽ có cảm giác ưu việt, nhưng khi nó trở về trong bầy hạc, cảm giác ưu việt đó sẽ biến mất đi. Khi sức mạnh tập trung ở trong tay một số người mới thật sự nên lo lắng, còn khi mọi người đều biết, thì an toàn hơn mà thôi.”
“Lùi một vạn bước thì bọn họ cũng không đánh lại tôi, huống hồ bên cạnh tôi còn có nhiều bạn bè ưu tú thế này.”
Lăng Tiêu cũng chỉ lên tiếng nhắc nhở: “Trong lòng cô nắm chắc là được, vậy nơi này tôi giao cho cô.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây