“À, là ông Đặng à!” Chu Nguyên cười gượng gạo: “Lần đó thật ngại quá, đã nôn lên người ông. Cái áo đó của ông bao nhiêu tiền, để tôi đền cho.”
Phương Hồng nghe thấy vậy thì nhướng mày, dừng động tác trên tay lại, nhìn Chu Nguyên.
Đặng Kỳ Chí vội vàng nói: “Không không, tôi gọi điện thoại cho ông không phải vì chuyện này. Tôi có việc muốn nhờ đại sư giúp đỡ.”
Chu Nguyên: “Hả? Chuyện gì vậy?”
“Là thế này, dạo này tôi cảm thấy mình rất xui xẻo, muốn nhờ đại sư xem giúp.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây