Du Hưng Đức tiến lên kéo Lư Nghị một cái, “Sư huynh, huynh làm gì thế?”
Lư Nghị hít sâu một hơi: “Tôi đến, là muốn nói, không sai, chuyện quán Tiên Hương do tôi làm, Càn Môn không sánh được với Huyền Thanh Môn gia nghiệp to lớn, nếu tôi không nghĩ cách duy trì sinh kế của Càn Môn, chỉ sợ sang năm Càn Môn phải giải tán!”
“Nhưng ông cũng không thể làm loại chuyện đó!” Thẩm Vi Minh giận đập bàn: “Nấm quan tài là thứ gì, ông không hiểu rõ?”
Lư Nghị nói: “Tôi biết! Nhưng có vấn đề gì? Không chết người, chỉ là đau bụng chút thôi mà?”
“Không chết người?” Lâm Trác không hiểu, “Vậy nếu lỡ ăn nhiều thì vẫn chết người thôi!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây