Lúc này trong lòng Chu Nguyên cũng bồn chồn không yên, bởi vì con bé kia là thuyết minh rõ ràng cho việc “không có việc gì không tới gõ cửa”, nếu không cần thiết sẽ không bao giờ chủ động liên lạc với ông ấy. Đã vậy bây giờ còn gọi mọi người tới, e rằng không phải chuyện nhỏ.
Sáu người vào phòng ấn chuông cửa, Vân Y ra thấy bọn họ thì mở cửa mời vào.
Mọi người bước vào, còn chưa kịp đi...
“Đầu giường ánh trăng rọi, ngỡ mặt đất phủ sương, câu nói này làm nổi bật lên cảm xúc cô đơn của thi nhân khi phải sống lang bạt tha hương, nhóc viết kiến nghị tới khoa mắt kiểm tra là có ý gì?”
“Xuân ngủ không dậy sớm, hơi buồn phiền? Đây là thơ à?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây