Nhu Nương nhìn Ngô Thủ Nhân trước mặt, như thể chưa từng quen biết ông ta, nhưng bà ta không nói được gì, bởi vì tất cả những điều này đều có liên quan đến bà ta.
“Bây giờ em cũng đã trở về.” Ngô Thủ Nhân cười nói: “Ba người chúng ta sẽ không bao giờ phải xa nhau nữa.”
Nhu Nương nhìn ông ta, ánh mắt đầy bi thương. Bà ta đưa tay vuốt ve mắt Ngô Thủ Nhân, như đã quyết định điều gì đó, đột nhiên nói: “Anh có biết tại sao lúc trước em lại thích anh không?”
“Lúc đó, trong thôn bùng dịch bệnh, mọi người đều bất an, nhưng anh không hề sợ hãi, dựa vào chút y thuật của mình, ngày đêm không nghỉ chữa bệnh cho dân làng.” Nhu Nương nhớ lại những ký ức năm xưa, dù đã qua bốn trăm năm nhưng vẫn như mới hôm qua.
“Em đi theo anh, anh còn mắng em đuổi em về.” Nhu Nương nở nụ cười tươi, nhưng trong mắt lại là nỗi buồn vô tận: “Sau đó chính anh cũng ngã bệnh, nhưng vẫn không buông bỏ bệnh nhân, kéo lê thân thể bệnh tật để chữa bệnh. Lúc đó, trong lòng em, anh giống như một vị anh hùng cứu thế.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây