Trì Vũ không nói đến Bạch Cảnh nữa, hỏi ngược lại: “Lúc cô ký khế ước hôn nhân, ngoài tiêu tốn 500 năm tu vi ra chắc còn thu hút thiên kiếp nữa nhỉ? Lúc thiên kiếp giáng xuống, cô có nhớ có người đã chặn thiên kiếp thay cô không?”
Bạch Nhan không hiểu vì sao cô lại nhắc đến việc này: “Đúng vậy, lúc thiên kiếp giáng xuống, tôi bị mấy đạo thiên kiếp trước làm trọng thương, vốn tưởng rằng sẽ bán mạng dưới thiên kiếp không ngờ có một người đột nhiên xông vào phạm vi kiếp vân, người đó chặn thiên kiếp thay tôi. Lúc ấy tôi bị thương rất nặng, khi tỉnh lại người đó đã đi rồi, người chăm sóc tôi nói với tôi rằng Hồ tộc đã có ơn với người đó nên mới tới cứu tôi, tôi vốn định cảm ơn người đó nhưng từ đó đến giờ tôi chưa từng gặp họ.”
Trì Vũ nhìn cô ta, lạnh lùng nói: “Người cứu cô không phải ai xa lạ mà là Bạch Cảnh.”
Gương mặt của Bạch Nhan lập tức trắng bệch, máu giống như bị đông cứng: “Cảnh… Cảnh Nhi ư?”
“Bạch Cảnh hy sinh cứu mẹ, Diêm Vương thấy nó không tệ nên giữ nó ở địa phủ làm quỷ sai.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây