“Yên tâm, nó rất khỏe, đang nghỉ ngơi trong phòng, tôi nghĩ cô không mong nó biết được cuộc trò chuyện của chúng ta đâu.”
Trì Vũ vừa nói vừa ngồi xuống, nhìn cô ta, hỏi: “Cô suy nghĩ thế nào rồi?”
Bạch Nhan cười, nói: “Cô muốn lấy đứa bé ra uy hiếp tôi nhưng e rằng cô tính sai rồi, tôi thừa nhận lúc đầu tôi có hơi dao động nhưng chắc cô chưa biết một việc. Từ khi sinh Tiểu Bạch ra tôi đã biết kinh mạch của nó hẹp bẩm sinh, không hấp thu được nhiều linh khí, khi tôi nghĩ nếu không tu luyện được vậy làm một con hồ ly bình thường cũng chẳng sao, có tôi che chở tất nhiên nó có thể sống vui vẻ cả đời, chẳng có gì ghê gớm cả.”
“Nhưng mà hình như ông trời chưa từng mỉm cười với tôi.”
Tiềm năng của Tiểu Bạch rất tốt, không đến trăm năm đã đã khai thông linh trí, nó non nớt gọi tôi là mẹ, bảo tôi chơi với nó đùa với nó.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây