Đã tới bước đường này rồi, Nguyên Trạch bất chấp tất cả, cậu ta nhìn bố mình rồi cười nói: “Bố và mẹ đã kết luận người chết là con chỉ dựa vào bộ quần áo, lúc ấy… Mẹ đã rất khổ sở, bố đứng an ủi mẹ bên ngoài phòng bệnh.”
Nguyên Trạch sẽ không bao giờ quên được ngày hôm đó, cậu ta tỉnh lại từ cơn ác mộng, sốt ruột chạy đi tìm anh trai, nhưng kết quả vừa tới trước phòng bệnh đã nghe thấy tiếng bố mẹ nói chuyện ngoài cửa.
“May người sống sót là Nguyên Gia.”
Nguyên Trạch đặt tay trên then nắm cửa hồi lâu mà vẫn không đẩy cửa ra, câu nói của bố tựa như câu thần chú cứ quanh quẩn mãi trong đầu cậu ta.
Cho tới bây giờ, cậu ta vẫn biết bố mẹ thích anh trai hơn, bởi vì anh trai nghe lời lại hiểu chuyện, nhưng chẳng lẽ nghịch ngợm gây sự thì không đáng được yêu sao?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây