Đáng tiếc là quá đắt, không hợp với kiểu người nghèo như cô. Hứa Chiêu quên mất rằng, bây giờ cô cũng là người có trong tay năm mươi triệu tệ.
Diệp Cẩn Ngôn khẽ động lòng, chậm rãi nói: “Nếu cô thích, tôi có thể dẫn cô đến đây mỗi ngày.”
Nghe vậy, Hứa Chiêu ngẩng đầu nhìn Diệp Cẩn Ngôn, ánh mắt anh lúc này rất dịu dàng, trong mắt ẩn chứa những tâm tư khó nói nên lời.
Bị Diệp Cẩn Ngôn nhìn như vậy, Hứa Chiêu đột nhiên ý thức được điều gì đó: “Anh có phải là...”
Đúng lúc bầu không khí đang tốt đẹp, tim Diệp Cẩn Ngôn đập nhanh hơn, định nói gì đó thì thấy một người xông đến bàn của bọn họ, lớn tiếng hét: “Đại sư, đại sư cứu mạng!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây