Tuy rằng hành động của Từ Hi khiến người ta “cạn lời”, nhưng nó cũng không làm hại Lục Thiếu Nham, ngày thường cũng an phận thủ thường, cho nên Hứa Chiêu không so đo với nó, để nó rời đi.
Sau khi Từ Hi đi rồi, Lục Thiếu Nham lấy lại vẻ hoạt bát, nhiệt tình như trước, dọc đường đi liên tục cảm ơn Hứa Chiêu: “Hứa đại sư, chúng ta thật có duyên, lại còn gặp nhau nhiều lần như vậy. Cô đã cứu tôi mấy lần, chỉ cần nhìn thấy cô, tôi liền thấy an tâm.”
Lục Thiếu Nham thật lòng cảm ơn Hứa Chiêu, nói một câu lại tiếp một câu, không hổ là biên kịch, khen ngợi Hứa Chiêu mà cũng “dạt dào” như vậy.
Từ ngày Tần Thiển rời đi, đã lâu rồi không có ai khen ngợi Hứa Chiêu “màu mè” như vậy, cô cũng có chút hoài niệm.
Hứa Chiêu mỉm cười.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây