Hứa Chiêu á khẩu, nhưng nghĩ đến tính cách của Bạch Xà, cô đành bỏ qua.
Thấy cô chuẩn bị đi, Hứa Quan Nguyệt giơ tay, bấm đốt ngón tay tính toán.
Sau khi tính xong, nụ cười trên mặt ông ấy biến mất, thay vào đó là vẻ mặt khó tả.
Hứa Quan Nguyệt nhìn Hứa Chiêu, thở dài, vừa bất mãn vừa bất đắc dĩ: “Bên kia có thêm vài người cần cứu, con đi cứu bọn họ luôn đi. Chắc... cũng đáng giá kha khá.”
Hứa Chiêu: “???”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây