Phương Minh Tễ và Đường Thiên Ngọc đều cảm thấy không thể tin được, chẳng lẽ bọn họ đã tính sai? Bọn họ liếc nhau, trong lòng sinh ra cảm giác hổ thẹn, trình độ của bọn họ vẫn còn chưa đủ.
Phương Minh Tễ và Đường Thiên Ngọc khom lưng xin lỗi Triệu Tuấn Sơn và Triệu Phương Phỉ, Triệu Tuấn Sơn dương mi thổ khí, Triệu Phương Phỉ cầm di động quơ quơ: “Hiện tại biết xin lỗi, đã muộn, tôi đã báo cảnh sát, mấy người đến Cục cảnh sát mà thanh tỉnh lại đi.”
Đường Thiên Ngọc lo lắng lôi kéo tay Phương Minh Tễ, bọn họ vượt ngàn dặm xa xôi tới Kinh Thị là vì tham gia đại hội thiên sư. Nhưng bọn họ còn chưa có tham gia đã vào Cục cảnh sát, làm cho sư môn mất mặt, sau khi trở về bọn họ cũng không còn mặt mũi nào mà nhìn mặt sư phụ.
Nghe thấy Triệu Phương Phỉ đã báo cảnh sát, Triệu Tuấn Sơn còn lo lắng hơn hai người bọn họ, trong nháy mắt giọng nói đã thay đổi: “Con báo cảnh sát để làm gì?”
Triệu Phương Phỉ bị giọng điệu của Triệu Tuấn Sơn làm hoảng sợ, cô ấy có chút khó hiểu nói: “Gặp được kẻ lừa đảo chẳng lẽ không nên báo cảnh sát?” Cô ấy chần chờ liếc mắt đánh giá Triệu Tuấn Sơn, “Ba, tại sao ba lại khẩn trương như vậy?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây