Khoảng cách thật sự rất xa, chỉ còn cách đi qua quỷ môn mà thôi.
Lần này cũng không ngoại lệ, quỷ môn mở ở ngay bên cạnh cô.
Thật trùng hợp làm sao, vị trí mở quỷ môn cách cô không xa, Diêm Vương vừa mới bước ra đã đứng ngay sau lưng cô.
Tô Vân Thiều bị đông lạnh khiến người cô run lên một cái, chỉ vào Triệu Tình Họa, “Ở trong cơ thể cậu ấy.”
Diêm Vương nhìn hiện trường một lượt, thật là học sinh ngoan, ba nam ba nữ, rất thích hợp đi xem mắt.
“Là cô thiếu nợ lệ quỷ chưa trả cho tôi, cô còn muốn bổn vương tự mình bắt nó ra à?”
Tô Vân Thiều bất đắc dĩ quay đầu lại, đẩy anh ta một cái, “Ngài mới chui từ hầm chứa băng ra à? Lạnh chết mất, đứng cách xa tôi một chút?”
“Từ địa ngục hàn băng tới đây, không lạnh mới là lạ.” Diêm Vương không những không có lùi ra sau, ngược lại càng bước tới gần cô hơn, anh ta cúi người xuống, mái tóc dài xõa xuống vai Tô Vân Thiều, xen lẫn với tóc của cô.
Diêm Vương cầm lấy ly nước chanh trước mặt Tô Vân Thiều, uống một ngụm nước rồi bỏ ly xuống, sau đó chủ động lùi lại hai bước, giơ tay nắm lấy đỉnh đầu của Triệu Tình Họa, tóm ra một nam quỷ vẻ mặt lộ rõ sự khiếp sợ.
Bắt quỷ xong anh ta lập tức rời đi, tới vội vàng, đi cũng vội vàng.
Chờ quỷ môn biến mất, Lôi Sơ Mạn mới dám lên tiếng: “Vân Thiều, người đàn ông kia đẹp trai quá, mặc toàn đồ đen, là Hắc Vô Thường à?”
Tô Vân Thiều: ???
“Cậu nhớ được anh ta sao?”
Tần Giản: “Sao lại không nhớ được?”
Bách Tinh Thần: “Chàng trai nhẹ nhàng, lạnh lùng và quý phái.”
Trần Tinh Nguyên: “Trên quần áo màu đen có thêu hoa, nhưng trông không hề ẻo lả chút nào.”
Lôi Sơ Mạn: “Những bông hoa kia trông khá đẹp, là hoa ở địa ngục sao?”
Triệu Tình Họa bị ma quỷ nhập vào người run run rẩy rẩy mà nói: “Hai người các cậu có cảm giác như một cặp.”
Tô Vân Thiều: “…”
Tác giả có lời muốn nói: Diêm Vương: Tôi mà không chịu làm gì thì vợ yêu sẽ bị người khác cuỗm mất đó!
****
Đều gặp qua Diêm Vương, nhưng ba con quỷ học bá không có bất kỳ ấn tượng gì, ngược lại mấy người Tần Giản lại nhớ rất rõ.
Đây là lần thứ tư Tô Vân Thiều gặp Diêm Vương, ba lần trước nhớ lại khuôn mặt của anh ta chỉ có một chút ấn tượng mơ hồ nhưng lần này thì vô cùng rõ ràng.
Cô muốn uống hai ngụm nước trái cây để bình tĩnh một chút, nhưng vừa cầm ly nước chanh lên định uống thì nhớ tới ly nước đã bị Diêm Vương uống rồi, cho nên cô lại bỏ xuống.
Tần Giản: “Vân Thiều, mối quan hệ của cậu và Hắc Vô Thường không tệ chứ?”
Lôi Sơ Mạn: “Người ta thường nói Hắc Bạch Vô Thường chính là Tiêu không rời Mạnh, Mạnh không rời Tiêu, hôm nay chỉ thấy được một người, thật đáng tiếc”.
Triệu Tình Họa: “Với cái nhan sắc này, cũng đủ một cân hai!”
Trần Tinh Nguyên cũng muốn nói gì đó nhưng liếc thấy sắc mặt không mấy tốt đẹp của Tô Vân Thiều, cậu muốn sống thì nên ngậm miệng lại.
Tô Vân Thiều xem như lĩnh hội được cái gọi là nghiện sắc đẹp chân chính, ngay cả Diêm Vương cũng dám ăn, đúng là gan lớn.
“...... Người đó là Diêm Vương.”
Mấy người Tần Giản trăm miệng một lời nói: “Đó là Công Tử Thế Vô Song đứng dưới ánh trăng dưới tiền đề là không được mở miệng nói chuyện?”
Trần Tinh Nguyên: ???
Tô Vân Thiều khẽ gật đầu, “Là anh ta.”
Lôi Sơ Mạn không rõ vì sao Tô Vân Thiều lại đưa ra câu nhận xét này, cô nghĩ đi nghĩ lại hai câu nói mà Diêm Vương vừa xuất hiện đã nói, “Giọng nói rất dễ nghe, cũng không nói lời nào gây khó chịu.”
Triệu Tình Họa đã kêu lên một tiếng vì lạnh, xoa cánh tay nổi đầy da gà, lạnh đến mức hàm răng run lập cập, lớn tiếng nói: “Nhan sắc là chính nghĩa! Chỉ cần lớn lên ưa nhìn, tam quan sẽ chạy theo ngũ quan, tớ sẽ là thành viên của CP hai người.”
Những gì Diêm Vương vừa làm, bất cứ ai cũng có thể nhìn ra anh ta đang tuyên bố chủ quyền của mình, chỉ có người trong cuộc là Tô Vân Thiều vẫn còn mơ hồ.
Chẳng lẽ là do EQ thấp?
Tô Vân Thiều bấm quyết, đưa ngón trỏ điểm lên mi tâm của Triệu Tình họa, “Cậu bị lệ quỷ nhập vào người cho nên hiện giờ cơ thể bị dính nhiều âm khí, sau khi dùng xong cơm trưa cậu nên phơi nắng thêm một lát, lúc về thì lấy bùa bình an đeo lên.
Lúc này, Triệu Tình Họa có cảm giác như mình vừa đi ra từ kho đông lạnh, sau khi nhiệt độ tăng lên, chỉ số thông minh của cô cũng khôi phục một chút.
“Tớ có bùa bình an của cậu cho, tại sao vẫn bị quỷ nhập vậy? Không đúng, bùa bình an của tớ đâu rồi?”
Triệu Tình Họa đã đeo nó lên cổ nhưng bây giờ trên cổ chỉ còn lại sợi dây đỏ trống trơn, bùa bình an gắn phía dưới đã biến mất, chỉ có một chút tro tàn không biết từ đâu ra.
Tô Vân Thiều: “Cậu còn nhớ bùa bình an đã nóng lên lúc nào không?”
Vừa nói xong, Triệu Tình Họa đã nhớ ra: “Sau tiết bốn tớ có đi toilet một lần, lúc rửa tay đột nhiên thấy nóng một chút, tỉnh lại thì nhìn thấy Diêm Vương đang ở đây, chẳng lẽ bùa bình an đã bảo vệ tớ?”