Tô Vân Thiều: “Vâng.”
Cảnh sát Trương bắt đầu hỏi họ tên, tuổi tác, lý do tới khu nghỉ dưỡng này, có quen biết người đã chết không, lần cuối cô nhìn thấy người chết, Tô Vân Thiều trả lời từng câu một.
Những người này đã thẩm vấn ba mẹ Tô, nên cảnh sát Trương đã biết cả nhà họ không có liên quan gì đến người đã mất, nhưng cô ấy lại hỏi một câu rất kỳ lạ: “Tối hôm qua có sét đánh, cô biết không?”
“Biết.”
“Cô có biết nó xảy ra vào lúc mấy giờ không?”
Tô Vân Thiều nhớ lại, Diêm Vương tới không được bao lâu thì sét đánh xuống, cô lấy ra di động ra và nhìn thời gian lịch sử trò chuyện.
“Chắc khoảng hai giờ sáng.”
Trương cảnh sát: “Làm sao cô biết được?”
“Tôi gặp ác mộng, lúc tỉnh lại đã nói chuyện cùng một người bạn.”
“Cô có tiện cho tôi xem qua không?”
“Không tiện.” Lịch sử trò chuyện giữa Tô Vân Thiều và Diêm Vương có vài thứ không thể tiết lộ, làm sao có thể để người khác xem được?
Lịch sử trò chuyện cá nhân thuộc về quyền riêng tư, tạm thời Tô Vân Thiều chỉ đang phối hợp điều tra, không phải đối tượng tình nghi, vì thế cô có thể từ chối.
Cảnh sát Trương cũng không nhất quyết đòi kiểm tra, nhưng bởi vì câu nói từ chối kia, ánh mắt nhìn Tô Vân Thiều của cô ấy lộ rõ sự hoài nghi.
Thẩm vấn đã gần xong, Tô Vân Thiều chủ động hỏi một câu: “Cả gia đình chúng tôi đều ở thành phố B, đi về mất ba tiếng, ngày mai chúng tôi còn phải đi làm và đi học, nếu chúng tôi đã phối hợp điều tra xong, có thể trở về không?”
“Còn một câu hỏi cuối cùng, dù không liên quan đến vụ án này, nhưng cũng mong cô Tô trả lời một chút.” Cảnh sát Trương đưa cho cô một chiếc máy tính bảng, bên trong có chúa bức ảnh chụp thân cây chết khô của đào yêu nhỏ.
“Đây là một gốc cây ở trên đỉnh núi, nhân viên làm việc trong khu nghỉ dưỡng đều nói trước đây chưa từng thấy nó, nhưng ngày hôm qua, sau khi cô Tô lên núi thì gốc cây này lại xuất hiện.”
Tô Vân Thiều: “Cảnh sát Trương muốn nói gì?”
“Cây này bị sét đánh chết, trên thân cây lại có dấu vết bị thương do chiết cành, tôi lại nghe nói, hôm qua, khi cô Tô xuống núi có mang theo một cành cây nhỏ, liên kết các thông tin này lại, tôi đưa ra một phỏng đoán.”
Cảnh sát Trương khoanh tay trước ngực, bình tĩnh nói, “Cô Tô là người của bên kia, phải không?”
Tô Vân Thiều mày nhíu lại: “Bên nào?”
Cảnh sát Trương mỉm cười, chỉ nói đúng một chữ: “Huyền.”
Không đợi Tô Vân Thiều trả lời, cô ấy lại tự nói tiếp: “Hai năm trước, khi tôi tham gia điều tra một vụ án tử đặc biệt, tôi được hợp tác cùng với đội trưởng Cao. Hôm nay đi tới hiện trường, tôi cảm thấy vụ án tử này có chút kỳ lạ, tôi đã gọi điện cho đội trưởng Cao, cô đoán xem anh ta nói thế nào?”
Tô Vân Thiều không trả lời, cảnh sát Trương cũng không cảm thấy xấu hổ, “Đội trưởng Cao biết cô Tô đang ở đây, anh ta trách tôi bỏ gần tìm xa, tìm nhầm người rồi.”
Nói vòng vo một lượt dài dòng như vậy, hoá ra là muốn cô giúp đỡ bọn họ.
Tô Vân Thiều cũng bái phục cách nói chuyện này, cô vốn tưởng rằng đây chỉ là một vụ án bình thường hoặc chỉ là một sự cố ngoài ý muốn, xem ra có chuyện gì đang được che giấu.
Cô cũng không có từ chối ngay, mà vội chạy ra ngoài một chuyến, xách cổ nữ quỷ kia trở lại, rồi mở mắt Âm Dương cho mất vị cảnh sát, “Hỏi đi.”
Cảnh sát Trương: “…”
Phá án là công việc của cô ấy, cho dù phương pháp phá án này có chút quái lạ, cô cũng phải tiếp tục công việc.
“Tên.”
“Ngụy Vũ.”
Một người một quỷ, một hỏi một đáp, phối hợp rất ăn ý, thông tin đã khớp nhau, cho đến khi cảnh sát Trương hỏi: “Cô chết như thế nào?”
Ngụy Vũ lúng túng: “Tôi không biết.”
Cảnh sát Trương: “Tại sao lúc hai giờ sáng cô lại đi một mình tới suối nước nóng?”
“Tôi không có.” Ngụy Vũ giật giật chiếc áo ngủ có dây kéo, “Tôi đang ngủ ở trên giường, sau một giấc ngủ dậy đã phát hiện mình không thể đụng chạm vào bất cứ một người sống nào, tới gần mặt trời và cảnh sát liền sẽ bị phỏng, đau chết mất.”
Cảnh sát Trương đã đưa ra video giám sát của khách sạn, video chứng minh Ngụy Vũ tự mình đi ra khỏi phòng và đi thẳng tới suối nước nóng.
“Không thể nào!” Ngụy Vũ kích động mà đứng lên, “Ban ngày tôi đã tắm ở suối nước nóng hai lần, sẽ không đi nữa, hơn nữa cho dù tôi có thật sự muốn đi tắm ở suối nước nóng, tôi cũng không thể mặc áo ngủ mà tới đó được!”
Lời này rất có lý, cảnh sát Trương không khỏi nhìn về phía Tô Vân Thiều, phát hiện Tô Vân Thiều đang quan sát Ngụy Vũ.
Có lẽ là do ánh đèn trong phòng ảnh hưởng, từ góc độ quan sát của cảnh sát Trương, cô ấy luôn cảm thấy trong ánh mắt của Tô Vân Thiều dường như có những ánh sao lấp lánh.
Tô Vân Thiều gọi điện thoại cho Cao Nhiên: “Lệ quỷ ra tay, nhưng lại chỉ cắn có một miếng, anh cảm thấy vì nguyên nhân gì?”