“Cô, cô, cô ôm tôi làm cái gì!” Mặt Thiện Nhi áo đỏ đỏ bừng bừng, trong lòng lại thấy hơi ê ẩm. Quả nhiên con nhỏ này là Hải Vương nuôi nhiều cá đây mà!
“Chẳng phải cô bảo mình mệt hay sao? Thế thì cô phải nằm nghỉ ngơi cho khỏe. Tôi ôm cô, làm hai chân cho cô nhé.” Tô Vân Thiều cúi đầu cười, nụ cười như thể biết moi móc trái tim người ta vậy: “Như thế chẳng phải cô vừa được nghỉ ngơi lại có thể tiến về phía trước hay sao?”
“Cô tránh ra!” Thiện Nhi áo đỏ đưa tay che mặt Tô Vân Thiều, quyết không để cho con nhỏ này nhìn thấy gương mặt đỏ như đít khỉ của mình.
Nhưng mà tay cô ấy giơ lên lại không che nổi nửa khuôn mặt Tô Vân Thiều, chuyện này lạ lùng ghê.
Thiện Nhi áo đỏ nhìn tay mình, ngạc nhiên tới mức quên hết ngượng ngùng: “Tay tôi làm sao thế này?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây