Tiểu thư sinh tựa như hồng ngọc khắc ra bĩu bĩu môi, có chút tủi thân nói: “Bên ngoài có nhiều cây anh đào vừa to vừa đỏ mọng vừa ngọt mà cô lại không hái cây nào. Cứ đi thẳng đến chỗ của tôi, tôi còn có thể làm gì? Tôi cũng tuyệt vọng lắm chứ!”
Tô Vân Thiều: ? ? ?
Suy cho cùng, vẫn là cô có thể chống lại cám dỗ, đúng không?!
Tiểu thư sinh trông có vẻ không thông minh lắm, Tô Vân Thiều chỉ có thể nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Nếu nhóc không muốn bị người ta phát hiện, thì chất lượng trái cây ở gần nhóc không nên quá cao, tránh người không thiếu thể lực và sự tò mò của những du khách khác mà tìm đến đây giống như tôi vậy. Mà cho dù du khách không tìm đến, thì người trồng anh đào cũng sẽ biết nên tốt nhất nhóc phải giấu mình kĩ hơn một chút mới được.
“Tôi cũng muốn thế mà.” Tiểu thư sinh buồn bã liếc nhìn Tô Vân Thiều, sau đó ấm ức chỉ vào ngón tay của mình: “Sau khi thành lập nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, linh khí càng ngày càng ít. Tôi chỉ vừa ngủ một giấc mà đến khi tỉnh lại, linh khí đã loãng đến mức hít thở thôi cũng cảm thấy khó khăn, dần dần rút lại thành như thế này. Nếu còn bị rút nữa thì có khi tôi sẽ biến thành một đứa trẻ sơ sinh mất!”’
Tô Vân Thiều nghẹn thở, con người cô ghét nhất chính là nghe được bí mật của người khác, bởi vì nó đồng nghĩa với việc rắc rối sẽ tìm đến!
“Nhóc tiết lộ với người lạ hơi nhiều rồi phải không?”
Tiểu thư sinh nhẹ nhàng nhảy lên, bay lên trên cành cây rồi ngồi xuống, hai chân ngắn cũn đung đưa, khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt nghiêng đầu đáng yêu, nhưng những lời mà cậu bé nói ra lại giống như một tiểu quỷ: “Ai bảo cô nợ tôi?”
Trước mắt Tô Vân Thiều đột nhiên tối sầm lại.
Tình huống này giống hệt như lúc cô gặp Diêm Vương, cô rõ ràng không có ký ức gì về chuyện này, nhưng cô thật sự có nhân quả thiếu nợ cây đào yêu này.
Một đào yêu đã biến thành một cây anh đào rồi trốn trong rừng cây anh đào, nhưng cô lại không biết nó đang mưu đồ điều gì.
Tiểu thư sinh xua tan ảo giác, lộ ra chân thân, đó là một cây đào lớn to bằng hai người ôm lấy, số tuổi cũng phải mấy chục năm.
Điều đáng tiếc là gần một nửa số cây đào hầu như đều bị sét đánh chết, chín mươi chín phần trăm đều bị khô héo.
Một trong số những nhánh cây đã bị sét đánh, chỉ còn sót lại một nhánh cây cuối cùng mọc ra được một vài lá đào màu xanh.
Thực sự chỉ còn lại một tia hi vọng sống.
Tô Vân Thiều vì truy tìm linh khí và nhân quả nên mới tìm đến đây, không nghĩ tới hoàn cảnh của đào yêu lại thảm đến vậy.
Cái gọi là “ngủ một giấc” chỉ e là bị sét đánh trúng nên thân thể bị trọng thương, không thể không rơi vào trạng thái ngủ say?
Tiểu thư sinh: “Nơi này lúc đầu là Đào Sơn, khắp núi đồi đều là rừng đào, nhưng chỉ có tôi là to nhất, có trái ngọt nhất, ngon nhất. Ai mà biết được…”
Cậu quay đầu nhìn cành lá mảnh khảnh mọc ra những cành bé xanh xanh, rồi lập tức quay đầu, trong ánh mắt đỏ bừng suýt chút nữa bật khóc nói: “Một đào yêu anh tuấn đẹp trai, được ngàn vạn đào yêu say mê như tôi lại biến thành như này.”
Tô Vân Thiều âm thầm giúp cậu hoàn thành nốt câu nói: Nói đúng ra phải là một thân ba đầu.
“Nói đi, nhóc muốn như thế nào? Nếu có thể giúp được, tôi sẽ tận lực giúp đỡ. Nhưng nếu quá đáng thì thôi khỏi nghĩ đi. Hiện giờ tôi đang nợ nần chồng chất, nhiều thêm khoản nợ của nhóc cũng không sao.”
“Yên tâm, tôi sẽ không làm khó cô đâu.” Tiểu thư sinh nhướng mày, đôi mắt hoa đào xinh đẹp híp lại thành một đường, khuôn mặt tròn trịa cười rất đáng yêu.
Tiếng chuông báo động vang lên trong lòng Tô Vân Thiều, cô kiên quyết kiềm chế ý nghĩ muốn rút lui, chỉ nghe tiểu thư sinh hai ba tuổi nói: “Đưa tôi về nhà, nuôi nấng tôi cho đến khi tôi tròn mười tám tuổi.”
“Là một cái cây mười tám tuổi?”
“Cô mơ tưởng gì đấy?” Đôi mắt dễ thương của tiểu thư sinh trợn trắng: “Đương nhiên là dưới hình dạnh con người!”
“Mạo muội hỏi một chút.” Tô Vân Thiệu chỉ vào cây đào to lớn bằng hai người ôm lấy: “Khi lớn bằng như vậy, nhóc bao nhiêu tuổi trong hình dáng con người ?”
Tiểu thư sinh nhe hàm răng trắng nhỏ, nhẹ giọng nói: “Mười tám.”
Tô Vân Thiệu: ! ! !
Chẳng phải là phải nuôi cả đời sao? !
Tác giả có lời muốn nói: Diêm Vương: Tới rồi đây, tới rồi đây! Cô ấy mang theo một cái ao cá tới rồi!
Tiểu thư sinh: Tôi mới ba tuổi rưỡi, ngươi nghĩ cái gì đấy?
****
Người nhà họ Tô mải mê hái anh đào và cà chua, đến khi trong giỏ gần như chật cứng mới tập trung lại để chuẩn bị trở về, lúc này họ mới phát hiện Tô Vân Thiều đã mất tích.
Mẹ Tô xoay người, kéo Tô Y Y chạy đi tìm người, ba Tô lấy điện thoại di động ra, phát hiện tín hiệu di động nơi này không tốt lắm, ông vẫn gọi điện thoại, nhưng đã gọi hai cuộc cũng chưa có ai bắt máy.
Đến bây giờ, ba Tô và Tô Húc Dương cũng không khỏi lo lắng.