“Tặng em này, chỉ là bên người chị hiện tại không có sợi dây thích hợp nào, em phải tự mình đi tìm.”
Thiện Nhi:!!!
Cô ấy ngơ ngác nhìn hạt châu gỗ hòe bị sét đánh trong lòng bàn tay, “Thứ này trân quý như vậy, chị thật sự muốn tặng cho em à?”
“Cũng không quá trân quý, chị làm xong vòng tay còn thừa nguyên liệu nên đã làm thành hạt châu tặng người.” Tô Vân Thiều đem mười bảy hạt châu tạo thành vòng tay đeo lên lại, “Em cứ coi như đây là quà mà bạn bè tặng cho, không cần phải có gánh nặng tâm lý gì cả, nhận đi.”
Thiện Nhi muốn nói: Cha mẹ ruột của em cũng chưa từng tặng em món quà nào quý giá như vậy, cho nên em không thể không có gánh nặng tâm lý được.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây