Cả bốn người giấy đồng thanh đáp: “Đã rõ!”
Điện thoại di động đặt trên bàn cũng không ngừng rung lên.
Tần Giản: 【Đi ăn tối không? 】
Lôi Sơ Mạn: 【Cậu thực sự không sợ béo à? 】
Hứa Đôn: 【Anh ơi, em đi! 】
Triệu Tình Họa: 【Nếu Vân Thiệu đi thì tớ mới đi. 】
Tần Giản: 【Có phải cậu bị quỷ dọa tới mức ám ảnh tâm lý rồi không? 】
Tô Vân Thiều: 【Cuối tuần nhà tớ có hoạt động khác rồi, tối nay tớ phải gấp rút hoàn thành nốt công việc nên không thể ra ngoài được. 】
Hứa Đôn: 【Cậu gấp rút hoàn thành nốt cái gì thế? 】
Bách Tinh Thần: 【Là quà sinh nhật của chú sao? 】
Tô Vân Thiều: 【Đúng rồi. 】
Tần Giản: 【Tớ muốn xem! 】
Lôi Sơ Mạn: 【Tớ cũng muốn xem, nhưng không phải là cậu vẫn chưa làm xong sao? 】
Triệu Tình Họa: 【 Đồ mà Vân Thiều tự tay làm, nhất định là rất đẹp! 】
Tô Vân Thiều: 【Mới chỉ làm xong có một cái, chờ một chút, tớ chụp rồi gửi cho các cậu xem. 】
Tần Giản: 【Mấy cậu xem xong nhớ giữ bí mật nhé! Nếu ai dám để lộ ra ngoài, cẩn thận tớ xử lí mấy cậu đấy! ! ! 】
Tô Vân Thiều vừa mới gửi ảnh đi thì nhìn thấy dòng tin nhắn kia liền lắc đầu cười cười.
Tô Vân Thiều:【Cũng không nghiêm trọng đến thế, nhưng vẫn phải giữ bí mật. 】
Tần Giản: 【Đây không phải là anh trai của cậu sao? Lần trước đến nhà cậu chơi tôi đã từng thấy anh ấy, trông giống quá! 】
Lôi Sơ Mạn: 【Em bé phiên bản Q thật đáng yêu, giống như mô hình thủ công vây! 】
Tô Vân Thiều: 【Cho các cậu xem mô hình người do tớ làm, nhìn xem có giống hay không? [ảnh ]】
Triệu Tình Họa: 【 Wow, cậu giỏi thế! Chất liệu ngọc không tồi, sau khi đánh bóng sẽ càng đẹp hơn đó ~】
Tần Giản: 【 Vân Thiều, ngày sinh nhật của ba cậu không phải là nên tặng chú ấy mô hình mẹ của cậu sao?】
Bách Tinh Thần: 【 Chắc là cậu ấy mới làm xong một cái, tớ đoán cậu ấy định làm mô hình một nhà năm người đó? 】
Tô Vân Thiều: 【 Đúng vậy. 】
Lôi Sơ Mạn: 【Ê, tớ có nên đi học mấy môn thủ công này không? 】
Bách Tinh Thần: 【 Nếu cậu thích mấy nghề thủ công thì có thẻ đi học kĩ thuật làm gốm. 】
Triệu Tình Họa: 【 Mạn Mạn, cái này nghe có vẻ không tồi nha! 】
Tần Giản: 【 Đề nghị của Tinh Tinh rất thích hợp với cậu đấy. 】
Hứa Đôn: 【 Gần nhà tớ có một tiệm làm gốm, nếu không cuối tuần này các cậu đến đó trải nghiệm một chút cũng được? 】
Mọi người nhanh chóng quyết định cuối tuần cùng nhau tham gia hoạt động tập thể, hơn nữa còn nói sẽ gửi thành quả của ngày mai vào trong nhóm, cũng nhắc Tô Vân Thiều không được quên chia sẻ thành quả của mình.
Bách Tinh Thần cũng gửi tin nhắn riêng cho cô: 【 Nếu cậu làm không kịp thì cứ giữ lấy chìa khóa phòng học vật lý, tớ vẫn có thể cho cậu mượn. 】
Tô Vân Thiều: 【 Cảm ơn. 】
Đêm nay, một nhà năm người cũng không tài nào ngủ ngon được.
Bởi vì ba mẹ Tô muốn mang hết cái này đến cái kia, rồi lại lo lắng thời tiết ngày mai và ngày kia có đẹp hay không, không biết có xảy ra chuyện ngoài ý muốn hay không, một nhà năm người lần đầu tiên đi du lịch cùng nhau không biết có thể thành công viên mãn hay không, mối quan của Tô Vân Thiều và Tô Y Y có thể thân thiết một chút hay không. Mớ suy nghĩ ngổn ngang, nhiều đến mức khiến cả hai ông bà không thể yên giấc.
Tô Vân Thiều lo lắng lỡ chuyện gì đó ngoài ý muốn xảy ra sẽ chiếm mất thời gian ít ỏi còn sót lại làm quà sinh nhật nên dứt khoát thức thâu đêm để đẩy nhanh tốc độ.
Ngược lại Tô Y Y lại lo cuối tuần không thể nào xoát đề, vẫn luôn ngồi ở trên bàn học làm đề. Đợi đến tận 12 giờ đêm, sau khi tất cả các nhiệm vụ đều cập nhật mới liền tiếp tục làm được không ít đề. Cho đến lúc bản thân buồn ngủ không thể thức được nữa lại thêm hệ thống thúc giục mới leo lên giường đi ngủ.
Tô Húc Dương biết rõ bản thân không thể lúc nào cũng ôm khư khư cái điện thoại chơi game khi cả gia đình đều tham gia hoạt động tập thể, hơn nữa quãng đường ngày mai vẫn còn ba tiếng để ngủ bù liền thức thêm một lúc.
Một khi chơi liền một mạch không chú ý tới thời gian, tận đến khi miệng khô khốc cộng thêm dạ dày kháng nghị mới không chịu được nữa mà đi xuống phòng bếp tìm đồ lót dạ dày.
Trước khi đứng dậy, anh liếc mắt nhìn thời gian trên điện thoại di động: Hai giờ hai mươi phút sáng.
Lúc men theo tay vịn cầu thang đi xuống lầu, anh nhìn thấy có một người nửa đêm quỳ trong vườn hoa nhà mình đào đất, trên người còn mặc áo ngủ!
Cảnh tượng này thật sự có chút quen thuộc, Tô Húc Dương lập tức nhớ ra một tuần trước cũng nhìn thấy cảnh tượng tương tự.
Chẳng qua lần trước Tô Vân Thiều đào ra thứ gì đó trong vườn hoa nhà mình, lần này lại biến thành cô chôn thứ gì đó xuống đất.
Vì Tô Húc Dương quên mất phải hỏi lại cô chuyện lần trước, vậy nên lần này anh đường đường chính chính kéo rèm cửa sổ sát mặt đất ra mà hỏi: “Em đang làm gì vậy?”
Trước khi Tô Húc Dương mở cửa ra ngoài, Vân Khê đã kịp tới mật báo.