Tô Vân Thiều: “Ông ta muốn những đứa trẻ có sinh thần bát tự đặc biệt đó để làm gì?”
“Cái này tôi cũng không biết.” Vân Lệ Lệ nói, “Thực ra không riêng gì trẻ nhỏ, mỗi năm, khi tới màu mơ, thường sẽ có rất nhiều khách du lịch tới đây, Vân Gia Thụ sẽ mang theo một trận bàn tới thị trấn, có lần tôi đã lén đi theo ông ta, phát hiện ông ta dùng trận bàn kia với các du khách, chỉ cần nó vừa có phản ứng với người nào thì sẽ bắt người ấy.”
Còn về phần người du khách ấy cuối cùng có phản ứng như thế nào, Vân Lệ Lệ cũng không rõ lắm, chỉ biết mỗi năm tới mùa đó, trong thôn đều sẽ có thêm không ít vòng tay cùng thẻ gỗ, mà trong tay Vân Gia Thụ cũng có thêm một ít lá bùa và trận bàn kỳ quái.
Tô Vân Thiều: “Năm nào cũng như vậy sao?”
Vân Lệ Lệ: “Từ sau khi Vân Gia Thụ lên làm trưởng thôn, năm nào ông ta cũng làm vậy, khi cha tôi làm trưởng thôn không hề chú ý tới chuyện này, cho nên ông ấy sẽ không làm như vậy, bởi vì cha tôi thực sự không có thiên phú gì về mặt học phép thuật, ông ấy căn bản không thể dùng được thứ được gọi là trận bàn kia.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây