Nghe vậy Tần Sóc mới thật sự yên lòng.
Nhiệt độ của việc thảo luận về Thiên nhãn đã qua, mấy người bọn họ mới nhớ tới tên cặn bã mà Cái Khiết mắng chửi, lòng đầy căm phẫn hỏi một câu, sau khi biết được nguyên nhân từ chỗ Cái Khiết, bọn họ nhanh chóng mở hot search ăn dưa trên mạng.
Tô Vân Thiều - người luôn không thích ăn dưa cũng nhìn thoáng qua.
Hot search nói rằng trong lúc Phượng Hoàng Nam chỉ có hai bàn tay trắng thì được bạn gái ở bên cạnh hỗ trợ, là một người chung tình, nhưng đến khi Phượng Hoàng Nam công thành danh toại, tấm lòng của bạn gái vẫn trước sau như một, còn tên đàn ông kia thì trở mặt. Toàn bộ câu chuyện là “Đàn ông có tiền thì trở nên xấu xa.”
*** Phượng hoàng nam dùng để chỉ các “đấng mày râu” có công năng đặc dị là ăn bám váy vợ. Các đấng mày râu tham ăn lười làm, ăn nhờ ở đậu từ công sức kiếm tiền của các chị em phụ nữ. Trong khi vợ thì còng lưng đi làm, chồng ở nhà ăn bám không được tích sự gì.
Điều quá đáng nhất là: Cô bạn gái kia đã bị nhiễm HIV.
Đây cũng là nguyên nhân quan trọng nhất đã khiến cô bạn gái kia tuyệt vọng, vạch trần bộ mặt thật của Phượng Hoàng Nam.
Tần Giản mắng to một tiếng: “Mẹ nó! Đúng là sỉ nhục của đàn ông mà!”
Hứa Đôn cũng tức giận đến giậm chân: “Sao lại có người xấu xa như vậy?”
Lôi Sơ Mạn chán ghét không thôi: “Loại đàn ông này nên bị thiến!”
Triệu Tình Họa cảm thấy quá sốc, khóc lóc nói: “Loại đàn ông này sống thì cống hiến được gì cho xã hội? Còn không bằng đi chết.”
Mấy người đàn ông đang có mặt ở đây: “...” Con gái bây giờ đều tàn nhẫn như vậy sao?
Nhưng mà, người tàn nhẫn hơn còn ở phía sau.
Tô Vân Thiều đưa khăn giấy cho Triệu Tình Họa, nhẹ nhàng nói: “Đừng khóc, cậu sẽ sớm được như mong muốn.”
Mọi người: ???
Ý thức được cụm từ như mong muốn, ai nấy đều há mồm, trừng to mắt, giật mình không thôi.
Lôi Sơ Mạn liên tục vỗ tay, vỗ đến lòng bàn tay đỏ bừng: “Vì dân trừ hại.”
Triệu Tình Họa nín khóc mỉm cười: “Rất nhiều cô gái sẽ được cứu!”
Lại thở dài thật sâu, “Chỉ tiếc là cô gái này tuổi còn trẻ như vậy đã bị nhiễm HIV, y học bây giờ còn chưa có cách nào chữa khỏi.”
Chuyện này, Tô Vân Thiều cũng bất lực.
Tần Sóc: “Vân Thiều, người này sắp chết rồi sao?”
Biết anh muốn nói gì, Tô Vân Thiều không cho anh có cơ hội mở miệng đã cự tuyệt trước, “Đừng nghĩ nữa, không cứu hắn được.”
Tần Sóc cười ngượng ngùng, còn chưa kịp nói chuyện thì Tần Giản đã nhảy dựng lên, “Anh, không phải chứ? Loại tra nam này còn muốn cứu, mấy cô gái bị hắn lây nhiễm HIV phải làm sao đây?”
Lôi Sơ Mạn, Triệu Tình Họa và Cái Khiết đều cảnh giác trừng mắt nhìn Tần Sóc, tựa hồ chỉ cần Tần Sóc dám nói ra lời để Tô Vân Thiều đi cứu tra nam kia, ba người các cô sẽ tuyệt giao!
Tần Sóc đường đường là đội phó đội trinh sát hình sự thành phố, lúc đối mặt với phạm nhân hung ác cũng có thể mặt không đổi sắc, giờ phút này bị mấy vị thành niên nhìn chằm chằm khiến mặt cứng đờ, không thể mở miệng được.
Thời khắc mấu chốt, Bách Tinh Thần đã nói chuyện giúp anh: “Anh Tần là cảnh sát, nghe nói có người sắp chết muốn tiến hành cứu giúp là việc rất bình thường.”
Dưới ánh mắt căm tức lạnh lùng của Lôi Sơ Mạn, Triệu Tình Họa và Cái Khiết, Tần Sóc căng thẳng gật đầu, đây không phải là việc mà một cảnh sát nên làm sao?
Bách Tinh Thần lại nói: “Nhưng mà anh Tần, anh cũng có thể cân nhắc một chút về lập trường của Vân Thiều, cậu ấy là Thiên sư, nếu có thể cứu nhất định sẽ cứu, còn không thể mà cố chấp hết lần này đến lần khác để cứu...”
Lời nói kế tiếp Bách Tinh Thần cũng không nói nữa, nhưng người nghe đều tự động bổ sung ở trong đầu: Ai cũng không biết sẽ có hậu quả đáng sợ gì.
Vẻ mặt của Tần Sóc khẽ thay đổi, đó là điều đương nhiên!
Tô Vân Thiều: “Cứu người cũng phải phân chia từng loại người, thiện tâm thiện ý thân đầy công đức sẽ được cứu, tuổi thọ chưa hết còn có thể cứu, còn làm chuyện xấu tội ác chồng chất như thế này...... Ầy.”
Chữ “Ầy” kia cực kỳ có linh tính, mỗi người đều có suy nghĩ của riêng mình.
Tần Giản cảm thấy là: Bản thiên sư không đưa thêm mấy con quỷ tới xử đã là may mắn lắm rồi, còn muốn tôi đi cứu hắn? Nằm mơ đi!
Lôi Sơ Mạn nghĩ: Chị không đưa đao tới, đã là sự nhân từ lớn nhất đối với tên tra nam kia rồi.
Triệu Tình Họa: Cho dù tôi không giết hắn, cũng có quỷ đến giết.
Tần Sóc không dám nói thêm gì nữa, tên tra nam đó hiện tại không ở thành phố B, cũng không biết khi nào chết, sẽ chết như thế nào, anh cũng không thể xin nghỉ vô thời hạn mà trông coi tên tra nam kia được?
Tự làm bậy thì không thể sống, cứ như vậy đi.
Tắt video, mấy người cười cười nói nói đi ra phòng bao, đến quầy bán đồ vặt mua kem và đồ uống.
Tần Giản và Lôi Sơ Mạn, Triệu Tình Họa thảo luận mua loại kem nào, Bách Tinh Thần và Tô Vân Thiều bị tụt ở phía sau.