Thiên Kim Thật Là Đại Lão Trong Huyền Môn

Chương 70:

Chương Trước Chương Tiếp

Trong nháy mắt, vẻ mặt của tất cả mọi người đều rất khó tả, dường như đang nói: Cậu ấy có bệnh à?

Cái Khiết đầu đầy nghi vấn, muốn hỏi một câu “Tớ cảm ơn cậu còn không hết, sao lại muốn giết cậu được?” vừa định nói ra thì bị người giấy nhỏ Hoàng Lập kéo một cái nên nhanh chóng ngậm miệng.

Cô suy tư một lúc, sắp xếp lời rồi uyển chuyển nói: “Cho tới bây giờ, tớ còn chưa có phát hiện ra cậu có điều gì không tốt, hay là mọi người cùng nhau suy nghĩ đi?”

Tần Giản xoắn xuýt lông mày: “Vân Thiều ngoại trừ không thích cười, còn có khuyết điểm gì?”

Lôi Sơ Mạn trầm ngâm nửa ngày: “Thành tích không tốt?”

Tần Giản: “... Cậu đang kể chuyện cười gì vậy? Ngoại trừ Bách Tinh Thần và Cái Khiết, mỗi người ở đây đều là học tra đó?”

Triệu Tình Họa lắp ba lắp bắp nói: “Không, không đủ quyến rũ?”

Bách Tinh Thần châm chọc: “Cậu ấy mới mười bảy tuổi, có vẻ quyến rũ thì ngược lại càng kì quặc hơn nha?”

Tần Giản: “... Không thể nghĩ ra thứ gì đáng tin một chút sao?”

Hứa Đôn yếu ớt nói: “Nhất định phải có khuyết điểm thật sao? Tùy tiện nói vài câu rồi ném lên người chị Vân không được sao?”

Bách Tinh Thần: “Tớ cảm thấy chuyện này có thể, chỉ cần oán khí nhằm vào Vân Thiều thì không thành vấn đề.”

Tần Giản kích động đứng lên: “Tu La mặt lạnh, giết người như ma, giết hại cả nhà không để lại một người sống!”

Mọi người: “......”

Cuối cùng, Bách Tinh Thần cũng nói với Cái Khiết, người đang do dự muốn nói lại thôi: “Cậu cứ nghĩ đi, cái gì cũng được.”

Tô Vân Thiều một lần nữa nhắc nhở: “Khoảnh khắc viết tên lên đó, nhất định phải sinh ra oán khí hoặc sát ý với tớ.”

Cái Khiết liếc mắt nhìn Tần Sóc trong video, thầm nghĩ thật muốn ngửa mặt lên trời mà hô to: Mẹ nó, cuộc sống ở nhân gian thật khó khăn!

Bao năm qua cô an phận thủ thường, bây giờ lại muốn cô giết ân nhân của mình trước mặt cảnh sát, đúng là tàn nhẫn mà!

Nghĩ tới nghĩ lui, Cái Khiết không dám chậm trễ chính sự.

Khi vừa mở trình duyệt ra, bên cạnh thanh tìm kiếm có một hot search đang bạo, cô tò mò nhấn vào xem, đột nhiên nắm chặt tay lại.

Bây giờ cũng không cần tìm mấy từ chửi rủa người khác nữa, từng câu từng câu khó nghe đã tự động thốt ra từ trong miệng.

Trước khi tắt video nhóm chat, có mấy người đã nhìn thấy Cái Khiết mặt mày tái xanh, lớn giọng mắng chửi: “Tô Vân Thiều cái đồ cặn bã này, người ta đã ở bên cậu từ khi cậu chỉ có hai bàn tay trắng cho đến lúc công thành danh toại, vừa quay đầu cậu liền chê người ta hoa tàn ít bướm, không bằng đám tiểu thịt tươi, ở bên ngoài câu ba đáp bốn, muốn xây thành một ao cá….”

Tô Vân Thiều: “......”

Những người khác: “......”

****

Cái Khiết ở bên kia không ngừng mắng chửi Vân Thiều, nếu không phải mọi người có mặt ở đây đều biết Cái Khiết đang làm gì, nhất định sẽ nghĩ Tô Vân Thiều thực sự là một người cặn bã.

May mà Cái Thiết mắng tới mắng lui một hồi cũng không quên nhiệm vụ chính, vội vàng điền tên vào: “Xong rồi.”

Tô Vân Thiều mở mắt âm dương cũng nhìn thấy mối liên hệ nhân quả giữa cô và Cái Thiết, “Được rồi”.

Bẫy đã được giăng, chờ xem con quỷ đó khi nào thì bị sập bẫy.

Bách Tinh Thần hơi do dự: “Vân Thiều, mắt của cậu không sao chứ?”

Những người khác chỉ để ý đến Cái Thiết đang mắng chửi trong video, không nhìn Tô Vân Thiều, nghe Bách Tinh Thần hỏi như vậy còn tưởng rằng đôi mắt của Tô Vân Thiều đã xảy ra vấn đề, mọi người đều rất lo lắng.

“Không có việc gì.” Tô Vân Thiều chỉ mở mắt âm dương trong chốc lát rồi khôi phục lại bình thường, cô phổ cập chút kiến thức cho bọn họ: “Mắt trong thế giới này có rất nhiều loại, phần lớn là mắt người thường, loại có thể nhìn thấy ma quỷ là mắt Âm Dương, có thể nhìn thấy tương lai là Thiên Nhãn ( mắt của Trời), vừa rồi tớ mở mắt âm dương là để xác nhận xem biện pháp kêu Cái Khiết điền tên của tớ vào thì có hiệu quả không.”

Tần Giản kinh hô: “Tớ chỉ biết mắt Âm Dương, không nghĩ tới còn có Thiên Nhãn nhìn thấu tương lai, thần kì thật đấy!”

Lôi Sơ Mạn nhíu mày: “Làm gì có miếng bánh ngon từ trên trời rơi xuống như vậy? Muốn nhìn được tương lai thì phải có năng lực khai quang, tất nhiên là cái giá phải trả cũng rất lớn.”

Góc độ Triệu Tình Họa nhìn nhận sự việc tương đối rõ ràng: “Nói như vậy, tớ có chút hoài nghi nhân vật chính của truyện Trọng Sinh là thật sự sống lại hay là do có Thiên Nhãn mà dự đoán được tương lai.”

Mấy thông tin Tô Vân Thiều cung cấp đã mở ra cánh cửa đến thế giới mới cho mấy người bạn nhỏ, mọi người nháo nhào, háo hức thảo luận về tác dụng của Thiên nhãn.

Tần Sóc cũng tham gia vào cuộc thỏa luận, “Anh chỉ mong năng lực vượt ra ngoài thường thức của Thiên nhãn sẽ không bị mấy tên tội phạm có được”.

Tô Vân Thiều trấn an: “Yên tâm đi, dự đoán tương lai này tương đối phức tạp, người trong Huyền môn đều rất khó mở ra Thiên nhãn, nếu người bên ngoài huyền môn có được và sử dụng Thiên nhãn thì cũng sẽ bị đau ốm quanh năm.”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo Full lượt đọc giảm 31%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)