Tô thiên sư đau lòng đỡ trán, “Vân Tiêu, đem yêu nguyên của cha cậu ra cho tôi mượn dùng một chút.”
Vân Tiêu loay hoay một chút rồi nhả yêu nguyên ra.
Tô Vân Thiều nhận lấy yêu nguyên, đồng thời lại lấy miếng vẩy của Ngân Sương ra và đặt bên cạnh, quả nhiên cô nhận được một phần ký ức nữa.
Vảy của Ngân Sương giống như một cái chốt cửa, mở ra một phần ký ức về người mẹ ruột của Ngân Dực.
Khi ấy, Ngân Dực vẫn là một chú rắn nhỏ màu bạc, cậu ta vô cùng ngưỡng mộ những con vật khác có mẹ bên cạnh, đặc biệt là những con vật nhỏ được mẹ liếm lông cho.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây