Thím Liên Kiều vỗ vỗ cánh tay của thím Đại Hoa, “Con trai của tôi giống y bố nó, từ nhỏ đã to khỏe rồi, mà con trai của cô cũng không vừa, tôi nghe Đại Dũng nói Bình Sinh có thể làm cho Vân Lệ Lệ chết đi sống lại, thậm chí họ còn hẹn lần sau lại tới từ đường “làm việc”, cũng là đứa nhỏ có bản lĩnh.”
Bánh xe tử thần đột nhiên lăn tới trước mặt Tô Vân Thiều khiến cô không kịp phòng bị, suýt chút nữa cô quên mất mình định nói gì, đến khi bị Diêm Vương véo nhẹ vào eo cô mới vội hoàn hồn.
“Tô Vân Thiều” lộ ra vẻ mặt chán ghé, cố tình nói ra những lời khó nghe để chọc giận hai người họ: “Tôi đã đọc sách nhiều năm, không phải là để gả cho mấy tên quê mùa vô dụng chỉ biết buôn bán người như chúng! Tự các bà đắm chìm vào trong vũng bùn, thông đồng làm bậy cùng bọn buôn người, vậy mà còn không biết xấu hổ cho rằng ai cũng giống hai bà, cút đi!”
Thím Đại Hoa và thím Liên Kiều thẩm bị mắng đến đến mức mặt xanh mét, họ túm lấy “Tô Vân Thiều” vừa tát vừa đánh, giật đứt rất nhiều tóc của “Tô Vân Thiều”, đánh đến nổi gương mặt của “cô” chỉ toàn là vết bầm tím, khóe miệng chảy máu, đến khi “cô” ngã trên mặt đất không còn sức để nói nổi một lời thì mới vừa lòng rời đi.
Thím Đại Hoa: “Tao thấy mày vẫn còn sức mắng chửi người khác như thế chắc cũng không cần ăn cơm đâu, tao cũng không muốn để thức ăn mà những người nhà quê vô dụng phải vất vả làm ra cho mày ăn, mày nhịn đói đi!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây