Ánh mắt của Đinh Thục Uyển trở nên buồn rầu: “Tôi lo lắng cho con gái mình, tôi muốn dẫn nó cùng đi, nhưng lại sợ tới nửa đường nó sẽ hét lên làm liên lụy tới Tây Tây và Bối Bối không chạy được. Bà lão cũng đã khuyên tôi, bà ấy nói không được cứu giúp người ở thôn Vân, nhưng tôi vẫn nghĩ đứa nhỏ kia được đẻ ra từ trong bụng mình, lại sống bên cạnh mình bao nhiêu năm như vậy, hẳn là nó sẽ khác với những người khác.”
Lúc ấy bà làm sao mà nhớ ra lời của bà lão không sai một chút nào? Người ở thôn Vân này đã hoàn toàn không thể cứu nổi nữa.
Nhưng dù chỉ có được một tia hy vọng, bà ấy cũng không muốn bỏ lại đứa con gái do mình dứt ruột sinh ra, cho dù cha của nó có là một người đàn ông ghê tởm và đáng khinh đến thế nào.
Sau khi hỏi được tương đối thông tin, Tô Vân Thiều chuẩn bị đi tới nơi khác.
“Người giấy nhỏ do tôi phái tới chỉ có thể sử dụng được trong một thời gian ngắn, nên tạm thời chỉ có thể giúp bà giảm bớt đau đớn mà thôi, tối nay bà đừng ngủ say quá, tôi sẽ phái quỷ hồn tới đây đưa đồ cho bà, đừng quá hoảng sợ khi nhìn thấy họ.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây