“Cô Hoan Hoan không tin, nói nhất định là do chồng không thích cô ấy, có phải là lo cô ấy sẽ chạy trốn hay không? Cô ấy đã sinh ra hai người con trai, sẽ không bỏ mặc con trai mà chạy trốn. Chồng của cô Hoan Hoan liền nói, trong thôn Vân chỉ có một mình trưởng thôn mới có thể rời đi, còn những người khác thì không, ông ấy thực sự là không ra được.”
Tô Vân Thiều đoán rằng từ “không ra được” có liên quan đến lời nguyền rủa ở thôn Vân, trong tay trưởng thôn có lẽ có món đồ gì đó áp chế được lời nguyền trong thời gian ngắn, nhưng không phải những người như dì Hồng đã ra khỏi thôn sao? Còn sống được ở bên ngoài tới mấy chục năm nữa.
Phan Bối Bối còn nói ra một thông tin vỉa hè nữa: “Cô Hoan Hoan để chồng mình tranh chức trưởng thôn, sắc mặt của chồng cô ấy lúc đó rất khó coi, quát lên với cô Hoan Hoan một câu: “Cô không muốn sống nữa, nhưng tôi còn muốn mạng đấy!”, sau đó hai người xảy ra cãi vã, lúc này chồng của cô ấy đã không còn dễ nói chuyện như trước, có đánh chết cũng không chịu đi tranh chức trưởng thôn.”
Từ lời kể này, cô có thể rút ra được một thông tin: “Làm trưởng thôn sẽ gặp nguy hiểm rất lớn”, Tô Vân Thiều muốn biết trưởng thôn sẽ gặp nguy hiểm gì, nhưng Phan Tây Tây và Phan Bối Bối cũng không rõ lắm.
Sau khi trở về, Phan Bối Bối đã hỏi bà chủ nhà, bà chủ nhà lộ ra dáng vẻ phải giữ bí mật, nói: “Thôn này đã chịu một lời nguyền rủa, đàn ông không được ra ngoài, chỉ có phụ nữ mới có thể đi ra ngoài, nếu không cháu nghĩ xem tại sao bọn họ phải mua nhiều phụ nữ từ bên ngoài về thôn này như vậy?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây