Tô Vân Thiều mở miệng đập tan bầu không khí kỳ quái ở đây: “Ba em có dự tính gì không?”
Phan Tây Tây trả lời: “Ban đầu em và Bối Bối chỉ muốn chạy trốn được khỏi đó thôi, về sau không biết vì sao lại đột nhiên rất muốn đến thủ đô, bây giờ tới nơi rồi, cũng có thể là do con cổ trong người đã được lấy ra cho nên bọn em cũng không còn khát khao mãnh liệt như thế nữa, cho nên em tính đến cục cảnh sát để báo án trước.”
Trong câu nói này đã để lộ ra rất nhiều thông tin, Tô Vân Thiều nói: “Tây Tây, Bối Bối, cổ là một sinh vật đặc biệt chỉ có ở Miêu Cương, đa phần người trong Huyền môn đều không biết cách giải cổ, may là chị có hòn đá nhỏ nên mới có thể giải cổ cho hai đứa nhanh như thế. Chị muốn biết các em đã trúng cổ ở đâu, lúc đó trong cơ thể cả hai có phản ứng đặc biệt nào hay không?”
Phan Tây Tây và Phan Bối Bối không hiểu rõ về cổ cho lắm, cũng không dám chắc mình đã trúng cổ lúc nào, dù cố gắng nhớ cách mấy thì đầu óc vẫn trống rỗng.
Thấy khuôn mặt của hai cô con gái nhăn tít lại vì đang phải vắt óc suy nghĩ, Lữ Thư Nam lại cho rằng chúng đang phải nhớ lại những chuyện tàn nhẫn mà mình đã từng trải qua, cho nên buột miệng nói: “Tây Tây, Bối Bối, không nhớ được thì thôi đừng nhớ nữa con à!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây