Tuệ Tâm cúi đầu nhìn hai cô gái đang nằm rạp trên mắt đất để đào côn trùng, sau khi đào được thì cho tọt vào miệng, mặc kệ bùn đất dính đầy trên đó. Hiện tại, anh ấy thật sự rất cạn lời: Như thế này gọi là “bảo vệ” của mày đó hả?
Yêu quái mà bảo vệ con người thành ra như vầy thì chẳng thà không bảo vệ còn hơn.
“Không phải do tôi làm đâu.” Quả chanh nhỏ lập tức sốt ruột. Bỗng một dòng nước chanh phụt ra một phát, phun thẳng vào mặt Tuệ Tâm, chua tới nỗi khiến anh ấy chảy nước mắt ngay tức khắc.
Tuệ Tâm nhanh chóng lau nước chanh và nước mắt đi, nghe quả chanh nhỏ giải thích: “Có lúc hai người họ cực kỳ tỉnh táo, nhưng đôi khi lại thành ra thế này. Lúc họ tỉnh thì sẽ đưa tôi đi cùng, lúc họ không tỉnh thì tôi sẽ bảo vệ họ, nếu không làm vậy thì chúng tôi chẳng thể nào tới thủ đô được.”
“Tới thủ đô làm gì?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây