“Có manh mối khác không?”
“Đi theo tôi!” Tần Sóc đi trước dẫn đường, Tô Vân Thiều đi theo anh, nữ pháp y chưa gặp án tử kì lạ như thế bao giờ, cũng đi theo bọn họ.
Tần Sóc người cao chân dài, đi cực kỳ nhanh, đi qua hai tầng, rất nhanh, họ đã tới phòng họp ở cuối hàng lang.
Ba người vừa đứng ở cửa, đã nghe thấy âm thanh vọng ra từ trong phòng.
“Đây là vụ án thuộc quyền quản lý của đội đặc biệt chúng tôi, không tiện để người thường tham gia.” Người đàn ông kiên quyết nói.
“Tôi cũng đã nói rất rõ ràng, thành viên của đội tôi suýt chút nữa đã bị mưu sát trên đường lớn, cho dù hung thủ đã chết, tôi cũng không thể bỏ qua vụ án này!” Người phụ nữ càng cứng rắn hơn.
Tần Sóc gõ gõ cửa, âm thanh cãi vã dừng lại.
Cho đến khi có một tiếng “Vào đi” vang ra từ bên trong phòng, Tần Sóc mới đẩy cửa, dẫn Tô Vân Thiều và Bộc Tử Duyệt đi vào, ánh mắt mọi người lập tức tập trung trên người hai cô gái.
“Bộc Tử Duyệt, mọi người đều biết rồi, là pháp y của chúng tôi, còn vị này là Tô Vân Thiều.”
Trong phòng họp rộng lớn có khá nhiều người, trong đó, người đàn ông trung niên đứng đầu chính là cục trưởng Hồ.
Người ngồi hai bên trái phải đối đầu rất căng thẳng, tưởng chừng như giây tiếp theo bọn họ sẽ lao vào đánh nhau, nhưng ông ta lại cầm ly thủy tinh trên tay, nhàn nhã uống trà như không thấy gì.
Nghe Tần Sóc giới thiệu xong, cục trưởng Hồ mỉm cười bước lên, ông ta vươn tay ra, “Cảm ơn bùa bình an của đại sư đã bảo vệ rất nhiều cảnh sát ưu tú trong đội chúng tôi, tôi họ Hồ, cứ gọi tôi là lão Hồ hay cục trường Hồ đều được.”
“Vì nhân dân phục vụ.” Tô Vân Thiều bắt tay với ông ta.
Cô vừa dứt lời, một tiếng nói châm chọc vang lên như muốn chọc thủng cả bầu trời: “Một tấm bùa bình an bán với giá cao ngất, một vạn tệ, cách nói và cách làm của đại sư thật mâu thuẫn.”
Trong không khí tràn ngập mùi xăng, chỉ cần chạm vào là có thể phát nổ.
Tô Vân Thiều nhìn về phía giọng nói vang lên, người nói chuyện ngồi ở ghế cuối cùng bên phải, trông cậu ta khoảng 13-14 tuổi, khuôn mặt non nớt, đầu tóc nhuộm màu hồng dễ gây chú ý, cậu ta ăn mặc theo phong cách punk (mặc đồ dính đầy gai nhọn, hầm hố, phóng khoáng).
Thấy cô nhìn sang, người nọ ngạo nghễ hất cằm lên, vẻ mặt kiêu ngạo, giống như đang nói: Nhìn cái gì mà nhìn? Ông đang nói cô đấy!
“Theo ý của cậu, bùa bình an có giá một đồng một tấm thì mới được coi là vì dân phục vụ sao?” Giọng điệu của người phụ nữ này khá khó hiểu, nghe thì có vẻ tinh tế nhưng thực chất lại đầy châm chọc, người này đúng là nữ chủ nhân của giọng nói mà ba người bọn họ đã nghe khi ở ngoài phòng họp.
Tô Vân Thiều nhìn qua, đó là người phụ nữ ngồi ở chiếc ghế đầu tiên phía bên trái của cục trưởng Hồ.
Đối phương trông khoảng hơn ba mươi tuổi, tóc cắt ngắn chỉn chu, gật đầu thân thiện với Tô Vân Thiều, đáy mắt tràn đầy sự cảm kích: “Tôi là Chu Hồng Ngọc, thủ trưởng của bọn họ, mời đại sư ngồi.”
Vừa nói, chị ta vừa đứng dậy chủ động nhường ghế cho cô, thuận tiện ngồi xuống ghế bên cạnh.
Cục trưởng Hồ: “Đại sư, mời ngồi.”
Vị trí bên cạnh Chu Hồng Ngọc vốn để không, nó là ghế dành riêng cho phó đội trưởng, không đợi Tô Vân Thiều từ chối, Tần Sóc đã khuyên nhủ: “Em ngồi đi, tôi sẽ ở trên điều hành cuộc họp.”
Anh ấy đã nói đến mức này, Tô Vân Thiều cũng đành ngồi xuống.
Cậu nhóc tóc hồng há hốc mồm, vừa định “nổ súng” thì bị người bên cạnh vỗ vào gáy, người ngồi đầu tiên bên phải liếc mắt cảnh cáo cậu ta, cậu nhóc tức giận khịt mũi, nhưng thực ra không còn gây ra tiếng động.
Cuộc họp chính thức bắt đầu.
Tần Sóc chiếu tất cả tư liệu có liên quan đến vụ án lên màn hình lớn, bắt đầu từ trường hợp tám người chơi kịch bản giết đã bị giết từng người một đến bốn người gần đây nhất, các hình ảnh và chứng cứ thu thập tại hiện trường đều được chiếu lên, mạng lưới quan hệ của mỗi một nạn nhân cũng được trình bày.
“Phương thức tử vong của mỗi nạn nhân đều khác nhau, người chết đuối trong nhà vệ sinh, người chết vì bị điện giật trong bồn tắm, người bị treo cổ lên quạt, người bị cắt cổ tay mà chết, điểm giống nhau duy nhất giữa bốn người này chính là đã chơi kịch bản giết người.”
Dừng một chút, Tần Sóc lại bổ sung nói, “Kẻ thích buôn chuyện, kẻ tham lợi vặt, kẻ ham ăn lười làm, kẻ hay ăn trộm vặt… Bọn họ có rất nhiều khuyết điểm, khiến hàng xóm láng giềng đều rất bất mãn.”
Thiếu niên tóc hồng cười nhạo: “Làm gì có người hay quỷ nào giết người chỉ vì một chút khuyết điểm nhỏ này chứ?”
Giọng điệu của cậu ta hơi khó chịu, nhưng lời nói lại rất có lý.
Nếu chỉ vì một chút lỗi vặt mà trở thành động cơ giết người, không biết thành phố B đã có bao nhiêu người phải chết rồi.