Ngân Dực gật đầu, ý bảo mình nhớ ra rồi.
Vu Diệu lại nói tiếp: “Chị Lệ Lệ thích anh Gia Thụ, cứ hay hỏi tao là phải làm sao để trở nên đẹp như tao, đến mức muốn mặc quần áo giống như tao và hỏi xin loại nước hoa khô mà tao hay dùng nữa cơ. Tao cảm thấy nếu cứ để như thế thì rất có khả năng chị Lệ Lệ sẽ làm ra một ít chuyện không được tốt cho lắm.”
Sự thật chứng minh, Vu Diệu đoán không sai.
Thời gian sau đó, Vân Gia Thụ tới nơi này rất thường xuyên, mỗi lần đến anh ta đều dùng ánh mắt dính nhớp nhìn chằm chằm vào Vu Diệu, lời nói có phần hơi suồng sã, thậm chí hành vi cử chỉ cũng không còn đúng mực như trước đây nữa.
Vu Diệu bị làm phiền nhiều quá cũng khó chịu, thế là cô ấy giấu Ngân Dực ở trong túi rồi xuống núi bán thuốc.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây