Tô Vân Thiều nói với Diêm Vương một cách chân thành: “Tính ra em thấy việc anh che mặt làm người khác không nhớ rõ mặt mình cũng khá hay đấy chứ, anh có mắt nhìn xa trông rộng thật đấy.”
Diêm Vương bật cười: “Thế để anh dạy cho em nhé?”
“Thôi không cần đâu.” Tô Vân Thiều chỉ nghĩ cho vui thế thôi, chứ tính khả thi của việc này không được cao mấy: “Nếu người nhà và bạn bè mà không nhớ rõ mặt của em thì phiền lắm.”
Diêm Vương: “Em có thể chọn lọc người nào nhớ và người nào quên mà.”
Tô Vân Thiều đặt Sâm Sâm lên vai mình: “Thế thì em học vậy!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây