Thiên Kim Thật Là Đại Lão Trong Huyền Môn

Chương 54:

Chương Trước Chương Tiếp

Ngay lập tức, họ đã hiểu tại sao cha mẹ Cảnh Thiện lại không đồng ý cho hắn tiếp tục làm công việc này, một người đàn ông cao lớn lại làm nghề thiết kế quần áo cho nữ, lại còn tự bày ra bộ dạng nam không ra nam nữ không ra nữ, người lớn tuổi có thể vui nổi sao?

Tô Vân Thiều nhìn một lúc, cuối cùng mới lên tiếng: “Anh đã chết bao lâu?”

“Cũng khoảng hai mươi năm.” Từ khi trở thành quỷ, Cảnh Thiện đã không còn quan tâm tới thời gian, chỉ có thể ước lượng đại khái, “Tôi ở đây đã lâu, đã coi nơi này là nhà của mình, không cho phép bất kỳ đồ vật kỳ lạ nào ném vào trong hồ, thi thoảng gặp người trẻ tuổi không biết suy nghĩ, tôi sẽ giúp họ một chút.”

Cái Khiết chợt hiểu ra: “Học viện Mỹ thuật có một tin đồn rằng từng có một học viên nửa đêm chạy tới hồ hoa sen để tự tử, ngày hôm sau tỉnh lại thì phát hiện mình nằm bên cạnh hồ sen cả một đêm, trong mơ anh ta thấy người lớn trong nhà cầm dép lê đuổi theo, vừa đánh vừa mắng còn khóc lóc om sòm, về sau anh ta không còn dám tự sát nữa.”

Mọi người đều cảm thấy vị người lớn trong giấc mơ này rất quen thuộc.

Quả nhiên, Cảnh Thiện khoanh tay trước ngực, giơ cao mũi lên, còn hừ mũi đắc ý.

“Tôi cho rằng đó chỉ là một lời truyền miệng đã được thêm mắm dặm muối, giống như tiếng khóc thút thít của người phụ nữ vô danh trong WC, hoặc là tiếng đàn piano trong lớp học trống rỗng, đây đều là bảy điều kỳ bí trong trường học.” Thiết Như Lan che mặt, “Không ngờ nó lại là sự thật!”

“Đúng vậy.” Cảnh Thiện theo bản năng nâng cánh tay theo hình hoa lan, giọng nói cũng trở nên cao mảnh, “Nếu không chết ở hồ sen, tôi cũng không thể tưởng tượng nổi đó là thật.”

Tần Giản từ trong túi lấy ra một tấm bùa Lôi, như đang ám chỉ: “Nói chuyện cho cẩn thận!”

Rõ ràng, lúc kể chuyện của mình hắn vẫn dùng giọng bình thường, cũng không có động tác sến súa nào, thế mà lúc sau lại biến thành giọng nữ là thế quái nào?

Trực giác báo cho Cảnh Thiện có gì đó không ổn: “Cái gì đó?”

“Bùa Lôi.” Tần Giản khoe khoang mà vẫy vẫy lá bùa, chỉ lên trời, “Là bùa chú có thể thu hút được sấm sét, nghe nói sấm sét là khắc tinh của quỷ hồn, tôi chưa từng thấy quỷ bị sét đánh đâu, nếu anh còn không đàng hoàng, tôi có thể tận mắt chứng kiến chuyện đó rồi ~”

Giọng nói sung sướng kia giống y như đúc lúc Cảnh Thiện khiến Tô Vân Thiều ghê tởm.

Cảnh Thiện vừa tức giận vừa ghê tởm, hắn cũng không biết ngữ điệu uyển chuyển của mình hoá ra lại kì dị như thế.

Hắn chưa nhìn thấy bùa Lôi bao giờ, cũng không chắc lời của Tần Giản có thật hay không, nhưng nỗi đau trên mặt hắn không phải là giả, Tô Vân Thiều vẫy tay một cái đã xách cổ hắn như xách cổ vịt, ấn hắn xuống đất đánh đấm tơi bời càng không phải là giả.

Cảnh Thiện biết điều, ngoan ngoãn ngồi quỳ xuống, “Các đại nhân còn muốn hỏi gì? Tiểu nhân biết gì nói đó, không dám giấu giếm nửa lời.”

Tô Vân Thiều cũng không nghi ngờ lời nói của Cảnh Thiện, trên người hắn thật sự có ánh sáng của công đức, số lượng còn không ít, chắc chắn hắn không chỉ cứu có một hoặc hai sinh viên từng có ý định tự tử.

Vì nguyên nhân ấy nên cô mới kết luận quỷ nước là quỷ thiện, không thể diệt trừ hắn, nếu không phải hành vi của tên này quá ghê tởm, cô cũng không nghĩ tới chuyện đánh hắn đâu.

“Về sau, trừ phi có người nghĩ không thông suốt muốn tự sát, còn lại anh không được hiện hình dọa người ta.”

Cảnh Thiện: “Tại sao?”

Tô Vân Thiều: “Nếu anh còn hiện lên nhiều lần, sinh viên hoặc nhà trường sẽ tìm một vị thiên sư, đối phương sẽ lập tức đánh anh tới mức hồn phi phách tán mà không cần biết đúng sai, lúc đó anh tìm ai mà nói lý?”

Cảnh Thiện sợ tới mức ôm chặt lấy mình, “Thiên sư không hỏi nguyên nhân và hậu quả trước sau mà đã ra tay rồi sao?”

Mỗi ngành nghề đều khó tránh sẽ có phải một hai con chuột, Tô Vân Thiều không dám đảm bảo trong nghề thiên sư sẽ không xảy ra vấn đề.

“Tự anh phải cẩn thận một chút.”

Cảnh Thiện gật đầu đồng ý, trước khi rời đi, còn thật lòng hỏi Tần Giản: “Cậu thật sự không muốn vẽ cho tôi một bức tranh? Tôi có thể làm mẫu vẽ miễn phí cho cậu, còn có thể cho cậu mượn nhà tôi, miễn phí luôn.”

Sắc mặt Tần Giản tái xanh: “Không vẽ, cút!”

Cậu ta năm nay mới 17 tuổi, trên mặt đều là collagen, làm sao lại giống đám sinh viên ngày đêm vất vả học hành tại học viện Mỹ thuật được? Cứ cho là Cảnh Thiện không có mắt quan sát, cậu ta cũng không thể vẽ hắn được!

Cảnh Thiện vội vàng cút ngay, trước khi đi còn than vài câu, tỏ vẻ bản thân thực sự thất vọng.

Cái Khiết có chút tò mò, Lôi Sơ Mạn lập tức kể rõ lý do tại sao lúc trước Cảnh Thiện lại hiện ra.

Không ngờ, dường như Cái Khiết đã nghĩ ra điều gì đó, vội vã chào tạm biệt bọn họ, vội vàng đuổi theo phương hướng Cảnh Thiện vừa rời đi, Hoàng Lập tức giận đến mức vừa rồi vốn đang giả chết, phải vội vàng nhảy ra khỏi túi của cô ấy.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo Full lượt đọc giảm 31%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)