“Chị cũng không biết chữ “Vân” từ hoa văn mây lành này của em đến từ đâu, nhưng nếu đã vậy thì em cứ lấy chữ “Vân” làm họ đi.”
Họ đã có rồi, tên là gì bây giờ?
Thân thể trong bóng tối càng trườn nhanh hơn, nhưng dù có nhanh đến đâu thì cũng không nhanh bằng tốc độ mở miệng của Tô Vân Thiều.
Cô nói: “Vậy chị gọi em là Vân Tiêu nhé!”
Vừa dứt lời, mảng sương mù vây quanh ý thức của con rắn bạc lớn giống như bị một bàn tay trắng nhỏ phất đi, suy nghĩ của nó cũng minh mẫn hẳn lên.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây